281 Kỳ Thiếu Thương là bào đệ của quốc quân Đông Linh, tuy nói là bào đệ, nhưng cũng không thường xuyên gặp, hắn cũng không chẳng bất mãn, nhận một chức vụ nhàn tản đi ngao du khắp nơi, đến nhiều nhất, chính là Mãn Thiêm Thành, tức mỹ thực thành.
282 “Năm ngoái ở Nam Lâm, năm nay ở Tây Ngọc?” Hương Diệp đặt một chén trà nóng trên án của Ngọc Sanh Hàn, trên mặt mang theo một nụ cười nhè nhẹ, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, vươn tay nhẹ nhàng kéo cô lên trên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, “Em đừng đi tới đi lui nữa, dọa người lắm.
283 Đây là đại sự của Tây Nam Bắc. Địa điểm tập hợp năm nay là ở Tây Ngọc, mọi người đều biết, mỗi năm vào thời điểm này, luôn có một hai vị quân vương phải ra ngoài một đoạn thời gian, đối với chuyện này, các đại thần oán thán trời đất vô cùng, có điều vì khiếp sợ trước dâm uy của Hoàng thượng nhà mình, chỉ đành lựa chọn thái độ im lặng.
284 Tần Khê run rẩy một hồi, cuối cùng, vụt đứng dậy, ôm tâm trạng bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại, đi thẳng xuống lầu. Tần Khê vừa ra khỏi cửa, Ân Ngôn và Hương Nại Nhi lập tức chạy đến hành lang nhìn lén, Hương Diệp nhìn dáng vẻ háo hức kia của Hương Nại Nhi, làm gì có tí bi thương nào như lúc nãy, tuy nói thì nói vậy, mấy người vẫn đồng loạt đi ra hành lang, nhìn xuống dưới lầu, Tần Khê đang đi về phía nam tử kia.
285 Chín năm sau, trong một khoảng sân rộng lớn có hơi hoang vu ở quốc đô, một đám trẻ con đứng xung quanh đình viện rộng rãi, cãi vã không ngớt. Trong đó, có con em của quan lại mặc quần áo xa hoa, cũng có vài đứa trẻ con nhà thương nhân bình dân, mà bọn chúng, phần lớn đều là học sinh của học phủ “Thư tri viện” nổi tiếng của quốc đô, nói ra cũng kỳ quái, những nước khác đều đưa con em vương tôn quý tộc trong nhà vào cung, tiếp nhận sự giáo dục cao cấp nhất, cố tình nước Tây Ngọc này lại bất đồng, cho dù là vương tôn quý tộc hay là tầng lớp sĩ nông công thương, chỉ cần có thể thi được vào Thư tri viện, đều có thể đến Thư tri viện để học tập, mà Hoàng tử và Công chúa của Tây Ngọc này cũng học ở Thư tri viện.