61 “Cho nên anh để anh ấy đi một mình?” Hương Diệp gằn lạnh giọng nói, Tần Khê nhất thời im lặng, Hương Diệp quay người lại chạy thẳng ra ngoài, mặc dù cô không nghĩ là Ngọc Sanh Hàn có thể làm điều gì vì cho cô, tên gian thương như hắn, cho dù nói thế nào cũng không thể vĩ đại đến mức dùng tính mạng của hắn tới cứu cô được, nhưng mà…Không nhịn được lo lắng, cô lo cho hắn.
62 Quay đầu, nhìn ba người giống như đang xem trò vui, đột nhiên nói, “Tiền rượu trước không nói, trọng điểm bây giờ là, ngươi nói, Danh Dược muốn nhận Hoàng Đế làm đồ đệ?” Đây chính là Danh Dược đó, Linh Y Danh Dược tử!“Hừ hừ~ thì sao? Ngươi muốn tranh đồ đệ với Danh Dược?” Bách Quái cố ý cười nói, ai ngờ Quái Lão vậy mà lại giống như tức đến hỏng luôn, nghẹn mặt, ý tứ là không dám.
63 Một năm sau…Trên lưng một con bạch mã dũng mãnh, nữ tử áo xanh tóc dài tung bay, anh tư thoải mái, trên tay nắm dây cương siết chặt một chiếc khăn tay, mày đẹp khẽ trầm xuống, bàn tay bỗng dưng túm chặt, khẽ kêu một tiếng tăng nhanh tốc độ chạy như bay về hướng khu vực săn bắn.
64 Hắn hận, hận hắn không trở lại sớm hơn, hận hắn không có thế lực như đại ca, Hương Diệp Nhi, nhất định cũng biết đúng không, nhưng nàng lại vẫn đón nhận, tại sao lại chấp nhận? Tại sao phải nói với hắn là bởi vì thực sự thích đại ca?Đại ca, ngươi từng nói ngươi thích Hương Diệp Nhi, ngươi thích, chính là ép buộc nàng như vậy sao?Tiêu Cẩm nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn, bỗng nhiên giơ tay lên dây cung, giương cung căng tên, tên nhọn nhắm thẳng Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhất thời sững người, không ngờ rằng thiếu niên này thực sự giương tên với hắn, chắc hẳn, là do yêu cô ấy quá sâu.
65 Ngọc Sanh Hàn nhìn ra vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, sự lạnh lẽo trong mắt càng sâu — hai người này, vừa mới bắt đầu đã ở ngay trước mặt hắn “Mắt đi mày lại”, chẳng lẽ thực sự coi hắn không tồn tại sao?Trên tay khẽ dùng sức, kéo Hương Diệp lên mình ngựa, hướng về phía đám người vừa mới chạy tới, một ánh mắt hàn quang vạn trượng quét qua, trong phạm vi mười dặm, đến một tấc cỏ cũng bị đông lạnh, đầu sỏ trực tiếp vỗ vỗ mông ngựa, mang theo Hương Diệp rời đi.
66 Hương Diệp nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, không tránh không né, chỉ hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”Ngọc Sanh Hàn nhìn cô hoàn toàn bình tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia sâu sắc, là tâm tính của cô vốn đã vô dục vô cầu như vậy, hay là, bởi vì đáy lòng đã có một Tiêu Cẩm, cho nên những người khác đều không lọt vào mắt cô?Chân mày nhếch lên, Ngọc Sanh Hàn dừng lại bên tai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô, trên tay khẽ siết chặt, thân thể lùi lại, khôi phục lại khoảng cách vốn có giữa hai người, “Lần trước cứu cô, chỉ là để cám ơn cô chịu ở lại trong cung giúp tôi… còn lần này… tôi nhớ sắp tới Danh Dược Tử cùng Bách Quái cũng sẽ tới đây, Tần Khê đã chuẩn bị tiệc rượu tụ tập, tôi nghĩ, nếu mà có người hát một bài tăng thêm chút không khí cũng không tệ.
67 Tần Khê vốn nghĩ, phải gọi người đi xuống trước, sau đó giam lại, lùa một đống chuột vào, sau đó thử một chút mấy công cụ chỉnh người hắn mới nghiên cứu phát triển, nhưng mà, nhìn thấy người nọ, những thủ đoạn trả thù kia tất cả đều bắn đến tận chín tầng mây không thấy bóng dáng….
68 Tần Khê vừa nói vừa chỉ Hương Nại Nhi đang phát điên bên kia, chuyện không đúng dịp, hắn không rảnh giải thích làm ầm ĩ với cô nàng. Đoạn Lặc nhìn theo hướng ngón tay của Tần Khê, nghi ngờ nhìn bộ y phục quái dị kia, lại biết không nên hỏi quá nhiều, nghiêm túc gật đầu, Tần Khê lập tức yên tâm, mũi chân khẽ đạp, thi triển khinh công, cả người phóng về phía hoàng cung.
69 Ngọc Sanh Hàn cau cau mày, ý tứ là, để cô ấy giết. Nếu đã quyết định, vậy thì cứ bắt đầu như phân công, Tần Khê nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng khinh công vọt đi, nhanh chóng biến mất tăm.
70 Rốt cục cũng đến tối ngày thứ ba, Danh Dược Tử cùng Bách Quái từ đảo Lam Ngọc tới đây, Quái Lão theo đuổi hai người, đánh không lại Danh Dược Tử, chỉ có thể bị cưỡng ép làm lao dịch, mượn câu của Tần Khê nói với Ngọc Sanh Hàn là: nếu không phải đánh không lại ngươi, ta đã sớm trở mặt với ngươi.
71 “Y lý ngươi học của ta đi đâu hết rồi, chuyện giải độc chế thuốc không làm cho nghiêm túc, chỉ nhớ được mấy thứ thuốc giả làm điên đảo mạch tượng kia.
72 “Nhưng mà lão đại, chẳng lẽ chúng ta không nói gì?”“Đương nhiên là không nói, bắt được rồi mới nói! Cũng không đúng, Hoàng hậu nương nương không chịu nổi kinh hách, bắt được hay không bắt được cũng không được nói, kinh động [long thai trong bụng nương nương] chính là tội lớn!”Đây mới là chính đạo, thị vệ trưởng nhân cơ hội dạy bảo đám tiểu đệ một phen, mà Ngọc Sanh Hàn đi chưa xa cũng đang nhẫn đến cực khổ, bởi vì Hương Diệp ở trong lòng hắn, đang vươn tay liều mạng nhéo hông hắn, nếu không phải là hắn nói dóc tung trời như vậy, cô đâu đến mức bị đám người trong cung mở miệng ngậm miệng đều giắt bên miệng.
73 Chợt rút tay về, Hương Diệp xoay người lại đưa lưng về phía hắn, nhắm chặt hai mắt, nhìn như bình tĩnh, bên trong cũng là gió nổi mây vần, sóng to cuồn cuộn khiến cô hốt hoảng, cô thực sự cho là mình đã nghe lầm, nhưng mà cố tình, cặp mắt này của cô luôn dễ dàng đọc được lời trong mắt hắn.
74 Kia cũng phải, nếu không phải mỹ nữ, làm sao mà khiến Tần Khê mở miệng tán thưởng phong nhã? (đã bảo hắn là ca ca bỏ muội muội lại đi uống rượu tìm hoa rồi, còn không tin?)“Lam Điền, cô nói qua địa chỉ nhà, cái đó, chiều cao, cân nặng, ba vòng, còn số điện thoại nữa, rảnh thì chúng ta liên lạc liên lạc…” Tần Khê nhìn mỹ nữ nói rào rào một trận, không đếm xỉa đến người trong người ngoài tất cả đều nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có Hương Diệp, mặt đầy hắc tuyến, chợt ho khan một tiếng, “Khụ khụ!!”Nói cái gì mà vị đại thọ của Thái hậu, căn bản là tự mình muốn đi ngắm mỹ nữ!Một tiếng ho khan, cuối cùng cũng lôi hồn Tần Khê lại, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt mình, mà dưới sảnh, đôi mắt đẹp của Lam Điền khẽ chuyển qua phía sau sa trướng màu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy nữ tử bên trong, mà chủ nhân của tiếng ho khan lúc nãy, chắc chỉ khoảng 14, 15 tuổi.
75 Bình phi nhất thời trừng mắt, đang muốn vén rèm đi ra ngoài, lại bị Hinh phi kéo lại, cặp mắt ôn nhã khẽ mang theo ý cười, lại kéo Bình phi ra hậu thất, Xảo phi thấy vậy, cũng kéo Cầm phi đi ra sau cùng.
76 Hai người cùng ngồi một kiệu trở về phủ Hầu gia, vào hậu viện, lại nghe thấy tiếng vỗ tay kỳ quái, đi tới, thấy mấy người Hinh phi đang đứng trong vườn nhìn cái gì đó, trên mặt Lạc Nhạn mang đầy vẻ mới lạ hài lòng, mấy người bên kia túm tụm vào một chỗ, đồng loạt gõ lên những tiết tấu đơn giản.
77 “Hoàng hậu muội muội, muội cũng biết cô nương này sao? Nàng hung dữ quá nha. ” Lạc Nhạn trốn sau lưng Hương Diệp, kéo lấy tay cô hỏi, Hương Nại Nhi lập tức trợn tròn mắt, cái gì thế, cô nhóc thoạt nhìn siêu siêu non này vậy mà cũng là nương nương? Còn là người có vị trí cao nhất – Hoàng hậu nương nương? Nhìn qua cũng không quá mười lăm? Cái tên Hoàng Đế kia hậu cung toàn con nít thôi sao?“Ta nghĩ ta đại khái là biết…” Hương Diệp nhìn Hương Nại Nhi, ngượng ngùng nói một câu, từ lúc nãy khi vừa mới nhìn thấy kỹ thuật nhảy của cô ấy, đã xác định đây chính là vị đồng loại mà Tần Khê để lạc mất, bằng không, làm gì có ai lại nhảy múa đường phố trong vườn hoa nhà người ta chứ? Mặc dù rất đẹp.
78 Tần Khê chẳng qua chỉ phát biểu một câu rất đúng trọng tâm như vậy, giây kế tiếp, trên đầu đã bị Hương Nại Nhi bạo lực nện ột cái, ư ử hai tiếng, Hương Diệp thấy vậy, nhìn trên nhìn dưới Hương Nại Nhi một chút, nhàn nhạt tiếp một câu, “Lôi thôi chẳng ra cái gì.
79 Cho dù cô có năng lực đó, những điều kiện này cũng quá miễn cưỡng người ta!“Tôi bảo này cô đọc tiểu thuyết xuyên không rồi chứ, cô tùy tiện giở một quyển, bên trong cũng có thể khiến cô sét đánh cho ngoài khét trong sống, cô có bản lĩnh không vậy?”“Nói tôi không có bản lĩnh?” Hương Nại Nhi đột nhiên hừ hừ cười một tiếng, một phen kéo lấy áo Tần Khê, hung ác nói, “Được! Tôi sẽ bản lĩnh một lần cho anh xem! Tôi tham gia thọ yến gì gì đó của Thái Hậu kia, việc ăn ở vui chơi của tôi ở cổ đại do hai người phụ trách!”“Được.
80 Hôm sau, cửa cung…. “Ngọc Khê Hầu gia, sao hôm nay ngài lại mang theo tùy tùng vậy?”“À, hắn hả~” Tần Khê liếc mặt nhìn người tùy tùng nhỏ nhắn đằng sau, giống như cười gian, “Bổn hầu thấy hắn không thuận mắt, lại không tìm được lý do giết hắn, nên mang hắn vào cung, dễ đắc tội với người ta hơn, đến lúc đó còn có thể lấy hắn gánh tội thay! Ha ha ha~” Tần Khê cảm thấy mình đúng là thiên tài, lý do như vậy mà cũng có thể tìm ra, đáng tiếc, thủ vệ cửa cung đều im lặng một trận ——- không ai hiểu nổi chuyện cười lạnh của hắn.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 30