41 Một người ở trong ao, một người ở trên bờ, hai người vẫy nước lõm bõm, khiến cho nước tràn hết ra trên đất, hai linh hồn trưởng thành, mượn thân thể vị thành niên này, lần đầu tiên sung sướng vui đùa ầm ĩ.
42 Hôm sau, Hương Diệp vẫn chuyển vào Thi Ngưng điện, vì có tân hoàng hậu vào ở, Ngọc Sanh Hàn cố ý lệnh cho thái giảm tổng quản đổi lại một nửa số cung nhân trong Thi Ngưng điện, người được thay phần lớn đều là cung nhân mới tiến cung, mà Phượng Hoàn cung vốn nên ở là nơi hoàng hậu ở vẻn vẹn chỉ được trang trí đúng một ngày sau đó bỏ không, Nhiễm Thái hậu sau có chất vấn Hoàng đế, Hoàng đế đáp lại thực vân đạm phong khinh, “Chỉ là bởi vì nhi thần quen giường.
43 “Đúng rồi, Hoàng hậu hình như không thích mướp đắng. ” Ngọc Sanh Hàn điệu bộ như vừa mới nhớ ra, lại nói, “Nhưng mà mướp đắng giải nhiệt, chữa mệt mỏi, hai ngày nay Hoàng hậu cũng vất vả, ăn nhiều có lợi.
44 Hương Diệp khẽ ngẩng đầu, cười nhẹ tách hai cái đầu ra, nói, “Xảo phi tỷ tỷ đến rồi. ”“Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu muội muội. ” Xảo phi cười duyên hành lễ, “Thần thiếp có làm chút điểm tâm, muốn mang tới cho Hoàng thượng nếm thử một chút, không ngờ Hoàng hậu muội muội cũng ở đây, vậy cũng tốt.
45 Sắc mặt Bình phi khó coi một trận, vẫn đành đứng thẳng người, “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu muội muội. ”“Tỷ tỷ không cần đa lễ. ” Hương Diệp nhàn nhạt nói một câu, tự ý ngồi xuống một bên, chờ Thái hậu lên tiếng, cô cũng sẽ không cho là Thái hậu tìm mình tới, chỉ là để ăn cơm tối với bà ta.
46 Ngọc Sanh Hàn đưa tay, đặt lên bờ vai đang run rẩy của cô, bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên cầm lấy chiếc bút, lãnh đạm nói, “Tôi thay cô viết. ”Hương Diệp quay đầu, trong mắt như có ánh nước dao động, khuôn mặt lãnh đạm vẫn quật cường như cũ, muốn đoạt lấy bút, “Không khiến anh.
47 “Păng ~” Dây cung trên tay lại một lần nữa bắn ra, mũi tên trước mắt xẹt qua một độ cong tuyệt đẹp, sau đó rơi xuống. Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh tràn ngập vẻ băng hàn người lạ chớ gần, Hương Diệp ngồi một bên, một tay che mắt, không được, nhìn không được nữa rồi.
48 “Quái thục thử (quái thúc thúc)*. ” Hương Diệp đột nhiên cắt đứt lời tự giới thiệu của ông ta, lùi ngay lại một bước, không có biện pháp, nụ cười kia thoạt nhìn khiến cô nghĩ đến Tần Khê.
49 “Này này! Đừng có mà kêu loạn, ta đâu phải người tùy tiện như vậy! Ta chỉ nói nhận bọn họ làm đồ đệ, ngươi rốt cuộc là từ đâu ra hả?”“Vậy thì càng không thành vấn đề!” Tần Khê nắm lấy tay áo Quái Lão, chỉ vào Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn đã xuống ngựa, vui vẻ nói, “Ta là ca ca của Tiểu Hương Hương, là tiểu cữu tử* của hắn, nếu ông thu nhận hai bọn họ, thì nhiều thêm một người ta đây cũng đâu là gì!”*anh rể.
50 Ba ngày sau, Ngọc Sanh Hàn mượn danh nghĩa quốc hỉ, đưa Hoàng hậu đến Hành cung phía Tây, ý định ban đầu là đi hưởng tuần trăng mật, lại quên mất ở cổ đại thì làm gì có chuyện hưởng tuần trăng mật, kết quả là, từ kế hoạch lúc ban đầu là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đồng hành, Tần Khê len lén đuổi theo, biến thành Hoàng thường cùng với Hoàng hậu, cùng với tứ phi, Ngọc Khê hầu cùng Tiêu vương gia, Lam vương gia cũng đi theo, cùng nhau đến hành cung ở phía tây.
51 “Bình phi. ” Ngọc Sanh Hàn nhạt giọng mở miệng, Bình phi ngẩn ra, không ngờ sẽ bị hắn nghe được, cúi đầu, có chút sợ hãi, Ngọc Sanh Hàn nhìn nàng ta, chỉ nói một câu, “Hoàng hậu chính là bảo bối.
52 Bên kia, tiệc đã tan, sắc trời gần đen, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn trở về đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, Ngọc Sanh Hàn lần đầu tiên tự mình mặc quần áo, tóm lại là không được phẳng phiu chỉnh tề cho lắm, Hương Diệp thấy vậy, bước tới định giúp hắn sửa sang lại vạt áo, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh hơi đảo, nhẹ nhàng tránh người ra, không để cho cô đụng vào.
53 Tần Khê đang la hét bất mãn bỗng giật mình, Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh thoáng nhìn, hàn quang bắn phá, Tần Khê nhất thời ủ rũ, “Được rồi, đi thì đi. ”Cầm đuốc, chậm rì rì đến gần, Hương Diệp thấy ánh lửa đã đi xa, buông Ngọc Sanh Hàn ra bước về phía trước, Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, muốn đưa tay kéo cô lại, lại nhớ đến Ngọc Tiêu Cẩm, cuối cùng vẫn không kéo.
54 Đêm tối, dưới một gốc cây cổ thụ khô cằn, cây khô cứng cáp bởi vì chết héo, phía dưới tách ra một cái lỗ nhỏ, vừa đúng có thể chứa được ba người. Ngọc Sanh Hàn mang Hương Diệp đặt dưới cây khô, bảo đảm an toàn của cô, lúc này mới chạy đi, chỉ chốc lát sau, ôm về một đống cành cây, lấy ngòi lửa ra nhóm lửa lên, lại chạy đi.
55 “Bị… trúng độc hoa…” Ngọc Sanh Hàn giọng nói khàn khàn, ôm Hương Diệp, nắm đấm trên tay siết chặt, ngón tay cắm vào da thịt, giọng nói vẫn cứng rắn như cũ, nhìn thẳng vào Tần Khê, “Tôi không bảo vệ cô ấy cho tốt…”Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Tần Khê đã vung tới, nhìn chằm chằm Ngọc Sanh Hàn, giống như một con thú hoang đang phát cuồng, “Tôi giết cậu!”Sau lưng bị người nào đó mạnh mẽ níu lại, giọng nói quái gở kia lại nhàn nhã vang lên, “Nháo cái gì? Ở chỗ này của ta chỉ có ta mới có thể giết người ~” ánh mắt chuyển qua Hương Diệp đang nằm trong ngực Ngọc Sanh Hàn, khẽ nghi ngờ, “Đó chẳng phải là…”“Khốn kiếp! Buông ta ra!” Tần Khê rống giận, ánh mắt rơi vào khuôn mặt say ngủ của Hương Diệp, khuôn mặt phiếm hồng, mắt thấy sắp rơi lệ….
56 “Tiểu tử thối! Bảo ai là yêu quái hả!” Trên mặt người nọ đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn, tóc mai cũng là đầu đầy hoa râm, thoạt nhìn giống hệt như bộ dạng của yêu quái, tay lão ta thọc vào trong áo Tần Khê, “Tiểu mao tặc! Còn không mau giao tương ngọc ra đây!”“Này này! Ông đừng có mà sờ loạn chứ! Ta còn chưa kết hôn đâu!” Tần Khê vẫn kêu quang quác như cũ, người nọ rốt cuộc cũng chịu không nổi, tàn bạo gõ xuống một cái, Tần Khê nhất thời im hơi lặng tiếng, ủ rũ ỉu xìu đơ luôn, tội nghiệp nhìn Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp, “Ô ô, cứu tôi ~”“Tiền bối, mặc dù không muốn nói, nhưng mà cái tên trên tay ông là ca ca của ta.
57 Cho nên, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của độc hoa này, đáng sợ không biết khi nào ngủ sẽ không tỉnh dậy lại nữa. Ngọc Sanh Hàn nghe vậy lúc này biến sắc mặt, bước nhanh về phía trước, trực tiếp kéo tay người kia, lạnh giọng hỏi, “Giải dược đâu?”Sự kích động giữa hai hàng mi , tựa hồ không giống hắn, người nọ nhìn hai người này, đột nhiên quay ra phía Hương Diệp như tề mi lộng nhãn, Hương Diệp chỉ cho là mặt lão ta rút gân, trực tiếp xoay đầu, không để ý đến lão.
58 “Danh Dược, bà coi một chút đi, tùy tiện lấy cái gì cho cô bé ăn rồi đuổi đi cũng được. ” Bách Quái hiển nhiên có chút sợ bà ta. “Dài dòng nữa ta sẽ ném luôn lão theo ba đứa bọn nó vào Hắc trì đấy!” Danh Dược tức giận mắng một tiếng, xoay người lại, đang muốn sập cửa, tay lại bị Ngọc Sanh Hàn kéo lại.
59 Bật thốt lên một câu “Hương Diệp Nhi”, khiến ấy người hơi ngẩn ra, lúc phản ứng lại kịp, ngay cả Tiêu Cẩm cũng có chút hoảng hốt, cúi đầu nói, “Thần đệ lỗ mãng, xin hoàng huynh trách phạt.
60 Vươn tay đắp cho Tần Khê một chiếc chăn, đầu lại không nhịn được ngắm nhìn xung quanh. Ngọc Sanh Hàn, đi đâu rồi? Tần Khê tỉnh lại, nhìn Hương Diệp, trong mắt mang theo cảm động, Hương Diệp lại hỏi trực tiếp, “Anh ta đâu rồi?”" “Anh nào?” Tần Khê giả ngu, Hương Diệp lại ngồi xổm xuống, véo mặt hắn, “Ngọc Sanh Hàn.