1 Trên một chiếc xe sang trọng nọ, người tài xế với vẻ mặt lo lắng hỏi chàng trai đang rất thản nhiên ngồi phía sau:
- Cậu chủ, cậu không lo lắng gì hết sao?
- Tôi đã thuê người rồi, bác không phải lo đâu.
2 Tôi dùng thái độ thờ ơ và lãnh đạm nói chuyện với hắn, cũng không phải vì tôi muốn gây ấn tượng gì mà đơn giản, đối với người xa lạ một lần gặp mãi mãi về sau lướt qua nhau tôi đều dùng thái độ như thế.
3 Tôi và Khoa cứ như vậy mà trở lên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng chúng tôi lại có một buổi "hẹn hò không đúng nghĩa". Hắn thường xuyên mời tôi đi ăn, đi chơi rồi đi xem phim, nhìn vào thì thật giống một đôi tình nhân đang hạnh phúc.
4 - Hoài Thanh, sao con bất lịch sự thế?_Mẹ tôi không vui nhắc nhở, rồi thân mật tiến tới nói với Bảo- Hôm nay ở lại nhà cô ăn cơm đi, cô nấu cơm ngon lắm!
Tôi cạn lời vì những lời bà nói, có phải bà đánh giá quá cao mình hay không? Quảng cáo ai mà chẳng khen, đến khi mua về mới biết hiệu quả thế nào.
5 Tôi nghe vậy cũng không đáp lại, vẫn bình tĩnh bước xuống và ngồi vào mâm. Vừa đặt mông xuống ghế, tôi đã nghe tiếng cô em sinh đôi của Thiên Bảo lầm bầm:
- Con gái con đứa gì ngủ ngày đến tận giờ trưa còn phài chờ người khác lên gọi.
6 Ngay sau cái gật đầu đồng ý của tôi, Khoa hô lên một tiếng thật to rồi choàng tay ôm tôi vào lòng. Cái hô của hắn đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, họ đều quay lại nhìn chúng tôi như nhìn thấy sinh vật lạ ngoài hành tinh.
7 Trong phút giây nguy hiểm, để bảo vệ bản thân, tôi buộc phải vùng lên mạnh mẽ. Tôi dùng vài chiêu thức võ mèo quào mới học được một nửa để đấu với chúng, nhất quyết không cho chúng tóm được.
8 Sau đó, Bảo nắm lấy tay tôi, tự tin kéo tôi vào trong nhà. Vừa nghe tiếng của tôi từ ngoài sân, mẹ đã đứng trước nhà đợi sẵn với. . . cây chổi rất to cùng khuôn mặt hằm hừ đầy giận dữ.
9 Tôi lúc này vẫn thành công hoãn được đám đính hôn, tuy nhiên tôi bị buộc phải ở cùng với Bảo trong một thời gian dài. Tôi sống với Bảo nhưng cũng triệt để giấu chuyện qua lại với Khoa, tôi sợ gây thêm cho Khoa áp lực không cần thiết, dẫu gì anh ấy cũng bước vào lớp 12 rồi và sẽ chuẩn bị cho những kì thi quan trọng, tôi không muốn làm kẻ cản trở tương lai của người khác.
10 Tuy nhiên, khi mọi chuyện còn chưa xong xuôi, lại có một tin nhắn được gửi tới, nhưng lần này không phải của một người đàn ông nào cả mà là của cô bạn thân của Thanh với nội dung thắc mắc về việc lỡ hẹn trà sữa buổi chiều.
11 Tôi đứng ở ngoài phòng bệnh của Khoa, vòng vo nửa ngày mới bước vào. Lúc này Khoa đang nhắm mắt an tĩnh nằm trên giường, khuôn mặt bị đánh đến biến dạng khiến tôi không khỏi xót xa.
12 Nửa năm sau:
- Dương, mau đến giúp tôi lắp cái giường này xem nào. _Tôi gọi to, bỗng một cô gái với lối ăn mặc rất kì dị nhanh chóng xông vào phòng.
13 Tôi cựa mình, khẽ mở mắt, đập vào mắt tôi là trần nhà màu trắng sữa với một chiếc đèn chùm khá to treo ở trên, xung quanh phòng được trang trí theo kiểu châu Âu, còn tôi thì đang nằm trên một chiếc giường lớn khá mềm và rộng.
14 Tôi đi rất nhanh, cũng không quên chào hỏi qua dì Huệ và chị Huyền và gửi lời hỏi thăm cô chú Vũ. Tôi ra gara của Hàn Lâm Viên đợi, tôi biết Bảo nhất định sẽ đuổi theo, quả nhiên hắn chưa đầy mười phút đã xuất hiện trước mắt tôi.
15 Hai chúng tôi đang nói chuyện hăng say thì Thùy Dương đến, cô ấy ngồi với tôi thêm một lát. Cô ấy nói cô ấy đã cho người của bang Thiên Điểu chăm sóc Thiên Vỹ, coi chặt 24/24, một con ruồi cũng khó lọt lưới, bảo tôi yên tâm chăm sóc cho Bảo.
16 Ba mẹ thấy tôi buồn thì liên tục an ủi và quan tâm, sự quan tâm của họ khiến lòng tôi ấm áp, nhưng cớ sao vẫn buồn đến thế. Vì để làm họ vui, không bõ công họ đã nuôi tôi, tôi vẫn luôn nỗ lực để trở thành một người xứng đáng với công lao của họ.
17 Bởi ông xã tương lai suốt ngày bận, cho nên tôi có dịp tụ họp với hội chị em, cả lũ bốn người la cà suốt hàng quán này đến hàng quán nọ, nói hết chuyện nọ chuyện kia.
18 Buổi tối hôm ấy, tôi nhận được điện thoại của ba mẹ, trong lòng vui mừng khôn xiết. Nói gì thì nói, họ vẫn là ba mẹ của tôi, họ đi lâu như thế, nói không nhớ thì quả thật chính là nói dối.
19 Vài ngày sau đó, tôi bận rộn thi tốt ngiệp trung học cơ sở đến mức đêm nào cũng phải thức đến hơn một giờ đêm. Căn bản là lượng kiến thức của ba năm cấp ba quá nhiều, tôi lại còn chuẩn bị chọn một trường đại học để thi vào, cho nên chẳng có bao nhiều thời gian rảnh.
20 Thiên Bảo vội vàng đỡ lấy tôi, lại bị tôi hất ra không thương tiếc. Tôi chạy thục mạng vào căn phòng mà mẹ hay ở. Nhưng khi đứng trước cửa phòng rồi, tôi lại không dám vào.