1 Trên chiếc ghế da to lớn có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm nghiêng , mắt nhắm lại, hai cái chân dài để lên trên mặt bàn làm việc. Nghe được lời nói của trợ lý, anh khẽ mở mắt, quay bút máy trong tay, rồi liếc qua tấm hình trên bàn một chút.
2 “Tổng giám đốc, nhà hàng bên kia đã chuẩn bị rất tốt cho ngày vào hôm 19 , ngày có muốn hẹn gặp tiểu thư Thi Ngữ không?”Trác Minh Liệt khoát áo, nhanh chóng chui vào chiếc kia Maybach 62 đi mất.
3 “Đại tiểu thư cô đã vài ngày không ra cửa rồi có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”A Cúc đứng ngoài cửa phòng hỏi. Nhưng bên trong một chút âm thanh cũng không có.
4 Không khí trong xe trầm mặc làm mọi người hít thở khó khăn,sự lạnh lùng của Trác Minh Liệt dường như làm cho không gian bị thu hẹp lại. Cũng không biết trải qua bao lâu sự trầm mặc bị tiếng chuông điện thoại di động đột ngột đánh vỡ.
5 “Xế chiều hôm nay ở Tây Bắc cao đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng”. Trác Minh Liệt biết mình không phải cưới cô gái quái dị ấy thì như trút đi được gánh nặng , anh nhanh chóng trở lại biệt thự của mình, vừa mới mở ti vi đã nhìn thấy tin tức này.
6 “Tổng giám đốc hội nghị lục tám giờ ngài có tới được không?“Không biết ở đây kẹt xe kinh khủng!”“Tổng giám đốc hôm nay người phụ trách của tập đoàn Xích Ưng tại Bắc Mĩ sẽ đên để cùng chúng ta bàn bạc về chuyện hợp đồng mà cha của ngài đã đích thân làm nên ngài nhất định phải tới!”Trác Minh Liệt cúp oonhgs nghe từ trong xe đi ra việc cần làm ngất bây giờ chính là tìm công cụ để không phải đi bộ.
7 “Chắc hẳn vị này chính là John Lý Lý tiên sinh rồi. “Căn cứ vào tài liệu trước đó Trác Minh Liệt kết luận đây chính là CEO của tập đoàn Xích Ưng bên Bắc Mĩ.
8 “Cầu Cầu ,Cầu Cầu con đang ở đâu?” giọng Tiểu Thi mang theo nức nở , cô chạy theo dọc đường cái ngoài trường học tìm. “Tiểu Thi lên xe! “Lý Triết Vũ lái xe đuổi theo.
9 “Như thế nào đứa bé kia tìm được chưa? “Trác Minh Liệt hỏi phụ tá. “Tổng giám đốc chúng tôi đã tìm khắp nơi này nhưng không phát hiện ra bé trai mà ngươi nói”“Các anh thật vô dụng! !” Trác Minh Liệt lạnh lùng nhìn phụ tá một cái “Tiếp tục tìm cho tôi tìm cho đến khi tìm được mới thôi! Đi ra ngoài!”“ Vâng thưa tổng giám đốc” phụ tá nơm nớp lo sợ rời đi.
10 Vẻ mặt Triết Vũ nghiêm túc qua thật lâu anh mới sâu kín hỏi: “Tiểu Thi em thật không muốn cùng anh trở về sao?”“Triết Vũ…. ”“ Tốt anh tôn trọng sự lựa chọn của em.
11 “Thật xin lỗi xin hỏi anh có biết người này không?” Tiểu Thi kéo nhân viên bảo an chỉ vào sổ ghi chép đối tượng hỏi. “Trác Minh Liệt! Đây là tổng giám đốc của chúng tôi! “ An ninh trợn to hai mắt ,khó có thể tin được sẽ có người không biết đến tổng giám đốc của Trác thị! An ninh tiện tay lấy ra một bìa của một quyển tạp chí trên đó chính là Trác Minh Liệt với gương mặt tuấn tú có thể làm mọi người ái mộ.
12 Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu trở về tiệm bán hoa đem chuyện ngày hôm nay báo cáo lại và cô bảo đảm nhất định sẽ lấy được ký nhận. “Ông chủ ông yên tâm. Ngày mai nhất định tôi sẽ lấy về!”“Ừ.
13 “Tiểu Thi cô thật đúng là được! Có thể bắt Thái Tử Gia ký biên nhận!” Ánh mắt tán dương của ông chủ tiệm bán hoa sáng bừng lên Tiểu Thi nghĩ thầm đây chính là phục vụ quên mình mới được mặc dù lấy được cái tên kia trên biên nhận mình cũng đụng phải không ít đinh.
14 Tiểu Thi hoá đá tại chỗ ,chẳng lẽ đây là không phải oan gia không đụng đầu sao?“Cô không nhìn thấy đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc sao?” Không gian bị thu hẹp lời nói của Trác Minh Liệt lạnh lẽo chợt làm cho Tiểu Thi có chút hoảng hốt.
15 Thật là…. ! Nếu như có thể lựa chọn cô thật chỉ hy vọng giờ phút này, cô có thể vĩnh viễn nằm tại đây không bao giờ phải đứng lên như vậy sẽ không để cho họ nhìn thấy dáng vẻ chất vật và khuôn mặt nhếch nhác của cô.
16 Trác Minh Liệt đến hội trường, anh chỉ nhìn năm phút rồi rời đi, phụ tá thấp thỏm đi theo phía sau, anh biết những thứ này đứa bé không phù hợp yêu cầu của tổng giám đốc.
17 “Tiểu thư xin hỏi nhà của cô có tới đây không?” Cô y tá cầm bệnh án. “Không có” Tiểu Thi nâng trán suy yếu nói. “Có là tôi!” Cầu Cầu líu vạt áo ý tá cố gắng để cho côấy nhìn thấy mình.
18 Trác Minh Liệt khẽ mỉm cười bắt lấy cái tay kia: “Lena có phải cô cảm giác mình đã ở công ty này quá lâurồi hay không?”Lena giống như bị điện giật vội vàng rút tay trở về lui về phía sau một bước.
19 Trác Minh Liệt muốn hỏi nữa nhưng vào lúc này Mộc Mộc lại tránh thoát khỏi tay của anh chạy đi. Thì ra là sơ ở cô nhi viện tới. “Trác tiên sinh chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài đã làm tất cả cho Cô Nhi Viện, Mộc Mộc mau ra đây, cảm ơn chú” Sơ lôi kéo Mộc Mộc cánh tay nhỏ bé của nó nhưng nó vẫn không chịu đứng ra.
20 “Vương Trợ giúp tôi chyển máy sang Cô Nhi Viện. ” Từ Cô Nhi Viện trở về Trác Minh Liệt đã suy nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối anh luôn cảm thấy bé trai Mộc Mộc kia luôn làm cho anh cảm thấy một sự thân quen, không thể nào mà có thể vứt bỏ đi được vì thế nên anh quyết định sẽ nhận nuôi nó.