1 Xin chào! Tôi tên là Lãnh Tuyết Thư, năm nay vừa tròn 25 tuổi. Tôi đang trong tình trạng thất nghiệp nên hôm nay tôi quyết tâm phải xin việc được tại toà nhà chính của tập đoàn Hàn thị để 2 bậc trưởng bối nhà tôi phải nhìn tôi bằng con mắt khác! Quyết tâm!
Đang suy nghĩ về tương lai tươi đẹp mà tôi phải hướng tới thì có 1 chiếc Ferrari trắng tinh lao tới chỗ tôi.
2 07g10" thứ 2
Tôi đứng ngoài cổng công ty hít 1 hơi thật sâu để chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái tên Tổng Giám Đốc nổi tiếng mặt lạnh! Khoan thai bước đến quầy tiếp tân:
- Chị cho em hỏi phòng Tổng Giám Đốc ở tầng mấy ạ? Em là thư ký vừa được tuyển vào công ty hồi tuần trước đấy ạ!
Chị ta nhìn tôi 1 lượt bằng ánh mắt dò xét rồi cất giọng:
- Ừm, phòng Tổng Giám Đốc ở tầng 50 nha em! Mà chị nói nhỏ em nghe! Làm việc cho Tổng Giám Đốc phải cẩn thận nghe hông? Chưa có thư ký nào làm việc cho Tổng Giám Đốc quá 1 tuần đâu! Cố gắng nha em!
Tôi cảm thấy chị tiếp tân này không có ý xấu gì nên cũng vui vẻ đáp lại chị í:
- Vâng, em cám ơn chị đã nhắc nhở ạ! Em sẽ cố gắng làm việc ở đây lâu nhất có thể! Chào chị em đi!^.
3 Tối 23g50" tại Lãnh gia
Tôi đang vắt óc lên suy nghĩ xem ngày mai phải đối phó với cái tên "ôn thần" đó làm sao!
- Hôm nay lỡ bỏ muối vào cà phê rồi! Chắc chắn ngày mai hắn sẽ nói mình pha cà phê đen, không đường, không đắng và không mặn cho nên không được cho muối nữa! Vậy cho cái gì bây giờ?.
4 Vừa bước xuống căn tin, mọi người nhìn tôi chằm chằm cứ y như tôi là sinh vật lạ! Thật khó chịu!
Tôi bước tới lấy cho mình 1 suất cơm và ngồi xuống 1 chỗ trống khuất tầm nhìn của mọi người! Đang định gắp 1 em thịt bò thơm ngon lên ăn thì có 1 anh khá là đẹp trai đi tới.
5 Lúc này, đầu tôi quay cuồng, tim thì đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Chắc tuần sau phải đi khám tổng quát thôi! Còn bây giờ, phải cho cái con khỉ "Gorilla" này 1 bài học để sợ tới già!
Chân phải giơ lên, đạp mạnh 1 phát vào mu bàn chân hắn! Hắn chỉ nhíu mày, không có ý định nhả môi tôi ra! Được rồi! Vẫn ngoan cố, không chịu nghe lời chứ gì? Vậy thì đừng trách ta đây độc ác!
Cái chân phải ngọc ngà của tôi giơ lên 1 lần nữa! Nhưng lại không đạp vào mu bàn chân hắn nữa! Mà là "trung tâm hành chính"~! Lúc này hắn mới chịu thả đôi môi của tôi ra.
6 Ai đó vừa cúp máy thì chạy nhanh tới cái gương mà chỉnh lại tóc, quần áo. Eo ôi! Chỉnh trang kỹ thế làm như đi dự "event" cỡ lớn vậy!
5p sau, hắn ra mở cửa rồi nói:
- Sao? Hôm nay nhớ tôi quá nên đến đây để nhìn mặt tôi à? Chắc tại tôi đẹp trai quá làm cô "nhung nhớ" chứ gì? Haizzz! Tôi biết tôi đẹp rồi mà!
Một đàn quạ bay qua đầu tôi! Tôi chưa từng gặp ai tự luyến ghê như vậy!
- Hình như hôm qua tôi đá anh còn nhẹ quá nên chưa sợ đúng không? Có muốn thêm 1 cú nữa để mắt sáng ra không? Thấy anh tội nên mới đến thăm! Vậy mà hình như anh không muốn cho tôi vào!
Trên mặt hắn thoáng ngạc nhiên.
7 Thời gian cứ thế trôi qua. Tôi và hắn vẫn cứ ngu ngơ, không biết tình cảm của đối phương. Cho đến 1 ngày!
Hai tháng sau
Tối, 18g30, tan làm
Tâm trạng tôi đang rất tốt! Đứng lên định ra về thì.
8 (*Warm boy gọi là cậu nhá!^. ^)
------------------------------
Warm boy nháy mắt tinh nghịch với các nhân viên nữ trong đại sảnh, nói:
- Xin chào mọi người! Tôi tên là Vũ Hạo Thiên! Đảm nhận chức vụ "Giám đốc bộ phận Marketing" và "Phó Giám Đốc"! Xin được giúp đỡ!
Nói xong, cậu ta lại nháy mắt thêm 1 cái nữa! Cái tên này! Định "thả thính" đến khi các nhân viên nữ nhập viện hết mới chịu ngưng à? Cậu ta cười rồi nói:
- Có 1 lý do tôi làm việc ở đây! Đó là vì.
9 Tôi bước qua cậu. Để lại phía sau những tiếng xì xào và ánh mắt phức tạp của cậu!
Khi tôi đi khuất, đại boss đáng kính vừa vặn bước vào. Hắn bước đến bến cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu, an ủi:
- Đừng buồn!
Nói rồi hắn đi về phía thang máy.
10 Hôm sau
"Gorilla" nhà tôi đã ra 1 quyết định sáng suốt! Đó là nghỉ 1 ngày để hẹn hò! Tôi chưa bao giờ hẹn hò cả, phải làm sao đây? Mong là cuộc hẹn hò của tôi đừng thê thảm như Mộc Ly Tâm với Tề Mặc Trong Đạo Tình! Nếu mà như vậy là nửa đời sau không bao giờ dám hẹn hò nữa quá!
Cho nên, để cuộc hẹn hò đầu tiên này được hoàn hảo thì tôi đã nhờ đến sự giúp đỡ của Chuyên gia Tư vấn Tâm lý khi Yêu.
11 (*Thanh Nhu gọi là nhỏ nhá!^. ^)
------------------------------
Sau khi chơi xong hết các trò chơi trong công viên giải trí thì cũng đến giờ ăn trưa.
12 Hôm sau
Buồn ghê! Hôm nay "Gorilla" bận việc nên hông đến đón tôi đi làm! Tôi cảm thấy mình thật là lạc lõng~~!
Mang một tâm trạng "đầy mây đen" đến công ty, ai thấy tôi cũng hiểu ý lùi ra xa! Không được buồn nữa! Lỡ hôm nay anh ấy có bất ngờ cho mình nên đi trễ thì sao? Phải vui lên mới được!
Vừa bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy 1 chàng trai! Rất bảnh đó nha~! Anh ta vừa nhìn thấy tôi đã tự động giới thiệu:
- Xin chào thư ký Lãnh! Tôi là trợ lý vừa được tuyển vào! Cô cứ gọi tôi là trợ lý Trần!
- À, trợ lý Trần, anh đi làm việc của mình đi!
Ra là trợ lý mới.
13 Mấy ngày sau
Có lẽ là sau ngày hôm đó, tôi và hắn càng yêu nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn! Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra bình thường nếu như không có ngày hôm nay! Một trong những ngày mà đời này tôi khó lòng quên được!
Hôm nay, hắn nói là muốn ăn tối cùng tôi ở nhà hàng Violet, tôi không nghĩ gì nhiều.
14 Hôm sau
Hôm nay là ngày gặp mặt "phụ huynh" 2 bên để bàn việc cưới xin này nọ. Cảm giác thật là hồi hộp quá đi mà! Vậy là Tuyết Thư tôi sắp kết thúc 25 năm độc thân rồi sao? Nghĩ lại cũng tiếc thật! Chưa kịp làm những việc tôi muốn mà bây giờ sắp thành phụ nữ có chồng! Haizz! Chưa được đi Pháp lần nào mà! Buồn thiệt a~~!
Mẹ tôi hôm nay trổ tài nấu nướng.
15 Hôm sau
Tôi và hắn từ sáng sớm đã bị lôi đầu dậy sớm để đi chụp album ảnh cưới ngoại cảnh! Lên núi, giữa biển, sông, hồ, bay,. . . Hầu như tất cả đều phải làm! Eo ôi~ nhớ lại cái cảnh tôi phải treo mình trên dây cáp mà tạo dáng thì thấy thật đáng sợ mà~~! Hôm đó tôi bị 1 vết bầm rất lớn ở chân trái! Tuyết Thư tôi thật đáng thương mà~! Nhưng mà chụp ảnh cưới ngoại cảnh cũng khá thú vị đấy chứ! Nhưng tôi thiết nghĩ nên cho cưỡi voi thay vì ngựa sẽ thú vị hơn nhiều! Nhưng tôi thắc mắc 1 điều từ lúc nãy tới giờ, là: tại sao người chụp ảnh nói là buổi chụp hình của chúng tôi hôm nay cực cực kỳ kỳ mạo hiểm mà tại sao lại không có màn nhảy cầu?–_–
Tôi hỏi mọi người, ai cũng quăng cho tôi 1 câu có 1 chữ duy nhất: KHÙNG! Sao ai cũng nói tôi như vậy? Tôi chỉ là thắc mắc 1 vài điều nhỏ thôi mà!
Cũng trong hôm đó, tôi và hắn đã thử gần 200 bộ đồ cưới do em tôi thiết kế.
16 3 ngày sau
Tôi tỉnh lại sau 3 ngày hôn mê sâu. Tôi thật mong những điều đó chỉ là 1 cơn ác mộng, 1 cơn ác mộng đáng sợ nhất! Nhưng không~ hình như ông trời không nghe thấy điều tôi ước.
17 Sau 1 tuần
Một tuần vừa rồi, có lẽ tôi khóc hơi nhiều! Trong 1 tuần tôi chỉ ngủ, ngồi suy nghĩ, khóc! Và cũng trong 1 tuần, tôi nhận được 1 tin dữ: đó là phẫu thuật thất bại, "Gorilla" nhà tôi phải sống thực vật cả đời! Tôi hỏi anh ấy ở đâu, không ai cho tôi biết!
Có lẽ, tôi nên chấp nhận sự thật thôi! Sự thật là anh sẽ không bao giờ.
18 Trên con phố xa hoa của thành phố Paris hoa lệ, có 1 người con gái khóc, nhìn cô đơn biết bao! Ai ai đi ngang qua cũng cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp.
19 Chắc anh ta không phải "Gorilla" nhà mình rồi! Nghe bác Hàn nói là anh ấy còn hôn mê ở bên Mỹ mà! Chắc khóc nhiều quá nên mắt bị quáng gà rồi! Vậy là người hồi nãy mình ôm là 1 người đàn ông xa lạ? OMG! Lão Thiên thật ác mà! May mà "Gorilla" không thấy, không thôi mình có 10 cái miệng cũng không lý giải được! Oh, bây giờ gần 9g rồi! Phải về nhà ngủ sớm không thôi ngày mai bị "bà la sát" lôi đầu dậy đi dạo phố! Khổ thiệt
~~------------------------------
Sáng sớm hôm sau
Tôi đoán không sai chút nào mà! Mới 5g sáng đã bị lôi đầu dậy để đi chụp ảnh cưới, với cái lý do "củ chuối" là đi chung cho đỡ buồn!
Không biết sao nhìn con em với thằng Thiên sắp đám cưới tôi có chút GATO nhẹ! Haizz! Ngày nào tôi cũng nhớ tới cái ngày đó! Đáng lẽ tôi đã có 1 gia đình từ 1 năm trước rồi chứ không phải là 1 người phụ nữ ế chồng như bây giờ! Haizz! Buồn thiệt a
------------------------------
Vào cái ngày trọng đại của em tôi và Hạo Thiên
Cũng giống như bao ngày khác, tôi cũng bị lôi đầu dậy từ khi mặt trời chưa mọc để make up, mặc áo cưới,.
20 Đúng 17g30", mọi thứ trong hội trường hôn lễ đã được chuẩn bị xong xuôi! Có thể nói lần này thời gian gấp rút mà chuẩn bị được như vậy là rất tốt rồi! Ừm, phải nói sao ta? Sau hơn 1 năm thì tôi cũng đã trở nên rành rõi và rành rọt hơn trong lĩnh vực make up! Thật là tự hào mà! Hôm nay tôi tự make up mà không cần nhờ ai luôn~~! Thật phục bản thân tôi mà
!
Đang chỉnh lại lớp make up thì giọng nói ai oán của con em gái "trời đánh" vang lên:
- Chị hai à, anh rể thật độc ác mà! Huhuhu!
- Sao em dám nói anh ấy như vậy?
- Chị biết hông? Anh í nói là anh chị lớn tuổi gòy, còn em và anh Thiên còn là trẻ con nên không cần làm đám cưới nhanh thế!
- Cho nên?
- Cho nên đám cưới của em dời lại 2 tháng nữa! Huhuhu! Trái tim em đau dã man! Hức hức hức!
- Ừm, rồi sao?
- Ủa, chị hông thương em gái của chị à?
- Sao phải thương?
- Em là em gái của chị đó! Đáng nhẽ chị phải an ủi em chứ!
- Em muốn sao?
- An ủi, an ủi!
- Ừm, đừng buồn nữa nha!
Xong rồi làm gì nữa?
Mặt em gái tôi đen lại:
- Chị an ủi em kiểu gì? Hứ! Không nói chuyện với chị! Số của em và A Thiên thật đáng thương! Toàn làm phù dâu, phù rể không?
Nó nói rồi định đi ra ngoài, vừa lúc đó hắn ở ngoài nói vọng vào:
- Nhím nhỏ, em chuẩn bị xong chưa? Gần tới giờ rồi đó!
Hắn bước vào.