1 Một khối ngọc bội hình tròn trong suốt được ánh sắt hắt vào khiến cho nó tỏa ra hào quang sán lạng, ánh sáng ấy chói mắt đến nỗi khiến cho người thiếu niên đang nằm trên cây cũng không nhịn được mà nheo mắt lại.
2 Mộc Phi Trần nhanh chóng trở thành anh hùng trong mắt hạ nhân ở Đường Phủ, hắn còn được Hà bá bá yêu mến sẵn sàng cho hắn đi nhờ xe. Đường Mãn Nguyệt tuy là một vị tiểu thư nhất rất kính trọng Hà bá bá, hơn nữa nàng còn lo lắng dọc đường sẽ gặp an nguy nên cũng ngầm đồng ý cho Hà bá bá.
3 -“A—-“ -Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. -“Tiểu thư, người lại đâm vô tay sao?” – Trúc Nhi vội vàng ném chiếc túi đang thêu lên bàn, nhanh chóng lấy khăn tay cầm máu cho chủ tử.
4 Cuồng phong gào thét, mưa gió tầm tả. Thời tiết như vậy, bất luận có chuyện gì cũng không thể đi tiếp được nữa. Mộc Phi Trần cùng Đường Mãn Nguyệt nhanh chóng đi vào một lầu trọ ở Thanh Dương trấn.
5 Tĩnh Tâm Đan mười ngày – tên cũng giống như tác dụng, chính là khiến cho lòng người ta yên tĩnh như nước, không có quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Nghe nói đây là thuốc mà Đường Bình Bình cùng tiểu sư muội của Mộc Phi Trần luyện chế ra, chuyên môn dùng để khắc chế tâm hỏa của người khác.
6 Hoa Sen Phong ban đêm vẫn náo nhiệt, lôi đài vẫn tiếp tục luận võ. Vì danh. . vì lợi … cho dù là bị biết bao vết thương đao kiếm nhưng người trên giang hồ vẫn muốn nóng lòng giàng lấy danh hiệu.
7 Đêm đen gió nhè nhẹ thỏi, trăng mờ sao ẩn, một buổi tối rất thích hợp để trốn đi…. Có điều … Đối với Đường Mãn Nguyệt căn bản chỉ là vọng tưởng! Đám thị vệ đứng gác ngoài cửa kia chặt chẽ đến nổi một con ruồi cũng không thể chui vào, vì thế nên nàng càng không thể trốn ra ngoài.
8 Cứ như vừa trải qua một cơn ác mộng rất dài …. Lông mi của Đường Mãn Nguyệt khẽ lay động…. Ánh nắng mặt trời nhẹ hắt lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhưng thoạt nhìn cũng đã khá hơn rất nhiều.
9 -“Đây là cái gì?” – Đường Mãn Nguyệt cất cao giọng , run run nắm chặt một quyển sách trong tay Mộc Phi Trần vẫn thản nhiên tự tại sờ sờ cái mũi. Nàng làm sao có thể tìm thấy nó ? -“Chàng.
10 Đập vào mắt hắn là giai nhân đang nằm trong phòng nội, mũ phượng cũng đã được cởi xuống. Tân nương vẫn mặc hỉ phục, hỉ trướng (rèm hỉ) cũng buông xuống, Mãn Nguyệt đã ngủ… Nhìn loại tình cảnh này khiến cho hắn bật cười, hắn nhẹ bước đến bên giường , vén hỉ trướng lên -“Ép buộc nàng một ngày rồi, có muốn ngủ một lát nữa không?” -“Ta muốn ăn điểm tâm”-“Rượu hợp cẩn cũng phải uống một ly.