1 Thị thành, 2019.
Chu Minh Nghĩa lại đem xe đi bảo trì.
Lúc này đây ngay cả ông chủ xưởng bảo trì cũng quen mặt “Minh Nghĩa, một năm ba trăm sáu mươi ngày, cậu có ba trăm ngày giam xe ở nhà, phải trang hàng, phải bào trì, nói bao nhiêu lần mới bằng lòng đi một chút”
Chu Minh Nghĩa cười không nói
Kì thật, Chu Minh Nghĩa cũng không mong muốn mua xe, gần nhất, hắn chủ trương gắn sức bảo vệ môi trường, cảm thấy lượng xe hơi thải khí ô nhiễm môi trường ít một chiếc thì cũng tính là một chiếc, thứ hai, đối với giao thông công cộng thành phố hắn thập phần ủng hộ, cho rằng thiết kế phi thường tiện lợi, từ chỗ ở của mình trên Tĩnh lộ đáp xe bus đến căn cứ làm việc lộ trình dài hơn, mất khoảng 40 phút đi xe, hắn cũng không để ý đoạn đường này.
2 Giờ cơm trưa, Kim Tắc Thái hẹn gặp Chu Minh Nghĩa
« Có kết quả ? » Chu Minh Nghĩa hỏi.
Đặt lên bàn một túi văn kiện, Kim Tắc Thái nói « Ảnh chụp cùng tư liệu đều ở trong này »
Chu Minh Nghĩa không mở ra xe, đặt sang một bên.
3 Duẫn An Nhiên nói với đồng nghiệp Lí Thăng Bình « Mẹ tôi tái hôn’ ‘Nga, không tồi nha’’’
« Cậu ? » Duẫn An Nhiên cắn phải đầu lưỡi
« Không có gì, hiện tại ai không kết hôn vài lần, bác gái ôn nhu như vậy, nhất định có người theo đuổi » Lí Thăng Bình cười meo meo, vẻ mặt chúc phúc.
4 Chu Minh Nghĩa mời luật sư riêng cùng kế toán cấp cao họp, thương lượng chuyện báo cáo thuế cuối năm.
Buổi họp kết thúc, Kim Tắc Thái cuối cùng cũng thu thập được những thông tin bổ ích nhất.
5 Chạng vạng, Duẫn An Nhiên kết thúc công việc vừa về đến cửa đã nghe có tiếng động trong nhà.
Tổng cộng sáu nam, bốn nữ, thêm Chu Minh Nghĩa tổng cộng mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng.
6 Sau một ngày chụp ảnh, phỏng vấn, thời gian trôi dần về khuya.
Cự tuyệt lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ về nhà, tủ lạnh lớn cái gì cũng có, không sợ không có ăn.
7 “Đều nói anh bóng hồng dập dìu, chính là tôi xem không có chỗ gì đặc biệt” Ngồi trên xe, ỷ vào một chút men rượu, Quách Nghệ An đột nhiên nói, nàng vốn tưởng rằng hắn về cùng nàng sẽ có một tiết mục khác.
8 Duẫn An Nhiên lúc này mới kêu taxi, về nhà.
Vừa vào cửa, Duẫn An Nhiên liền cảm giác được hơi thở quen thuộc.
Chu Minh Nghĩa từ thư phòng đi đến, cao thấp đánh giá Duẫn An Nhiên một chút, xem mái tóc hỗn đỗn của cậu, áo sơ mi bị xé rách, trên giày bám đầy bụi, sau đó mỉm cười “Em định như vậy nghênh đón anh sao? Thực cả kinh a”
Duẫn An Nhiên cuối cùng không khống chế được tình tự chính mình, lập tức nhào vào lòng Chu Minh Nghĩa, gắt gao ôm anh, hoàn toàn không hề để ý tới chiếc áo sơmi đắc tiền anh đang mặt, bởi vậy mà vấy bẩn cả.
9 Duẫn An Nhiên hôm nay phụng mệnh đến tiệc rượu chụp ảnh.
Trước khi đi, biên tập dặn dò « Cậu chỉ để ý chụp ảnh, nhìn thấy liền chụp, nhất định có tin giật gân, cho dù không rõ ràng, chúng ta cũng sẽ làm cho nó trở nên giật gân »
Duẫn An Nhiên có chút bất đắc dĩ, ảnh chụp sẽ không nói, nhưng người nói, người làm ảnh sẽ bình luận đủ các kiểu.
10 Nền kinh tế phát đạt thịnh vượng lâu dài của thành phố bị đả kích, đây là một chuyện hết sức bình thường, cách một khoảng thời gian, thị trường cần loại bỏ một số công ty làm ăn gian dối.
11 Vừa vào cửa, Duẫn An Nhiên phát hiện Chu phụ vẻ mặt nghiêm túc.
Hai phụ tử tiến vào thư phòng.
Đổng Vân vẻ mặt phức tạp nhìn đứa con.
Duẫn An Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay mẹ “Không có việc gì”
Trong thư phòng, Chu Trọng Hàn ngồi đối mặt đứa con.
12 « Hiện giờ thật sự là gặp may a, bọn họ ra sức tuyên truyền, thái độ với chúng ta đã tốt không ít » Ngồi trên xe quay về tạp chí, Vương Hiểu Phân nói.
13 « A, thật hâm mộ, em cũng muốn nghỉ » Ngã vào sopha, Duẫn An Nhiên có chút không cam lòng.
« Em có thể cùng đi a » Chu Minh Nghĩa vừa xem báo vừa nói.
14 Lại đến cuối tuần, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên về đông Vệ tinh thành thăm cha mẹ.
Chu phụ lại nắm đứa con tiến vào thư phòng.
« Cao thấp đã định rồi đi » Chu Trọng Hàn hỏi đứa con.
15 Triệu Thiên Trữ cũng học ca đêm như cậu, nhưng nàng không phải học chụp ảnh mà học tiếng Anh tốc kí ở lớp bên cạnh.
Mới đầu, Duẫn An Nhiên bị hấp dẫn bởi dung mạo xinh đẹp của Triệu Thiên Trữ, nữ tử này ở trong trường có chút tiếng tăm, nàng lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt hình vuông, mày rậm mắt to, nét đẹp hiện đại, dáng người lại tốt, tóc dài, hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.
16 Một tổ của Duẫn An Nhiên gần đây lại truy theo La Thế Diệu- thế tổ của ông chủ doanh nghiệp bán lẻ.
“Lại là hắn, chuyên yêu đương nữ ngôi sao” Lí Quyên nhìn thấy tư liệu, lắc đầu nói.
17 Ngủ trên giường Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên có chút bất an, chú ý tới biểu tình của cậu, Chu Minh Nghĩa nhích lại gần hôn một chút, hỏi “Em ngủ không quen giường sao?”
Duẫn An Nhiên sửng sốt “A, không”
Ôm Duẫn An Nhiên vào ngực, Chu Minh Nghĩa hỏi bên tai cậu “Như thế nào, anh giống người háo sắc như vậy?”
Duẫn An Nhiên vội vàng lắc đầu “Không phải”
Chu Minh Nghĩa vỗ vỗ đầu cậu “Hai nam nhân ở cùng một chỗ liền nóng lòng như vậy, chúng ta là người, cũng không phải động vật.
18 Chu Minh Nghĩa ngồi trên sopha, ôm laptop xem xét tư liệu.
Duẫn An Nhiên cầm lấy ly nước, không biết như thế nào đã sang ngồi cùng, cậu muốn kiên quyết nuốt hết ngụm nước trong miệng nhưng vẫn khụ một tiếng phun ra, dính ướt quần áo.
19 Nằm trên sopha trong phòng khách, mặt dán trên thảm nhung tơ, Duẫn An Nhiên kêu to “A, thật thoải mái, không muốn đi làm”“Vậy không đi làm tốt lắm”
Duẫn An Nhiên trở mình một cái “Thiết, không đi làm, không đi làm anh nuôi em?”
Chu Minh Nghĩa còn thật sự nói “Nuôi liền nuôi, cũng không phải nuôi không được”
“Thiết, em có tay có chân, vì cái gì phải để anh nuôi?” Duẫn An Nhiên nằm trở lại “Em cũng hy vọng sự nghiệp thành công giống anh, danh thành lợi liền”
“Như vậy a” Chu Minh Nghĩa lắc đầu “Vậy là vẫn muốn đi làm”
“Nhưng mà nằm ở sopha là thoải mái nhất” Duẫn An Nhiên duỗi thẳng cánh tay kêu to.
20 Một cuối tuần, Chu Minh Nghĩa mang tiểu đội của mình về nhà họp thương nghị nghiệp vụ công ty.
Họp đến trưa, một đội mệt mỏi, sau khi chấm dứt thảo luận, mọi người tính toán ra ngoài ăn cơm.