1
Giang Nhứ cúi đầu, trước ngực một đoản kiếm dài đã đâm xuyên qua.
Thân kiếm do Tinh Cương tạo ra mà thành, lạnh lẽo như băng mà lợi hại sáng bóng.
2
Giang Nhứ bưng bát bước vào phòng, vừa để lên bàn, liền nghe “chi két” một tiếng, vài cái chân bàn được nàng dùng nhánh cây sung chống lại bắt đầu lung lay.
3
Giang Nhứ mỗi ngày chỉ đạo Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy điều chế hương phấn. Chớp mắt, quá khứ đã là chuyện nửa tháng trước.
Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy đã có thể một mình điều chế một ít hương phấn qua các bước đơn giản, những bước phức tạp, mai sau luyện nhiều hơn một chút, nhất định không thành vấn đề.
4
“Muội tử? Đào muội tử? Ngươi làm sao rồi?” Trịnh đại nương đang lặt rau bên cạnh giếng, thấy Đào thị vừa giặt y phục thì thân thể run lên, từ miệng phun máu tươi, nhất thời giật nảy mình.
5
“Đào thị” bệnh tình càng nặng thêm, ngày đầu thì hôn mê hộc máu, đến ngày thứ hai thì ăn không ngon, chỉ có thể uống chút nước thấm giọng.
Đợi đến sáng ngày thứ ba, liền bắt đầu phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, tựa hồ mang theo hết máu trong cơ thể mà phun sạch sẽ, phun lên người, lên đệm đầy cả ra.
6
“Ta muốn lập tức đến Giang phủ, ta chỉ cầu ma ma cho ta hai người, vào phủ giúp đỡ ta. ” Giang Nhứ nói.
Trong phủ kia chỉ toàn là loại yêu ma khoác da người, kiếp trước bọn họ nói gì nàng cũng nghe theo, cũng chịu không ít cực khổ.
7
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đến Giang phủ.
Ở chỗ cửa hông, thay đổi kiệu mềm, do vài tên thân hình cường tráng nâng, một đường hướng đến cổng trong tiến vào.
8
“Chát!” Giang Nhứ giơ tay tát Tôn ma ma một bạt tai, cắt đứt những lời nói bất kính của bà.
Tôn ma ma vừa bị đánh có chút mơ hồ, sững sờ nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mặt, có chút xuất thần.
9
Phùng thị cùng Giang Tử Hưng đã mất kiên nhẫn, chuẩn bị phái người đi thì nhìn một cái đã thấy Giang Nhứ tới.
“Không tệ. ” Thấy cách ăn mặc của Giang Nhứ, Giang Tử Hưng gật gật đầu.
10
“Đứa nhỏ này, chẳng phải người khác đã nói Tôn ma ma trượt chân sao, nó làm cái gì vậy chứ?” Phùng thị bất đắc dĩ nói, phá vỡ không gian tĩnh mịch, “Ngay cả loạn thần chi ngữ quái dị đều đem ra nói đùa, cũng thật kỳ quái.
11
Dung mạo Giang Dư Đồng hệt như Phùng thị, thập phần xinh đẹp đáng yêu, nhiều năm sống trong sung sướng, khiến người ả tỏa khí tức của người suốt ngày được nuông chiều.
12
Cho đến lúc chạng vạng, Giang Nhứ mới dần dần tỉnh lại.
Trong phòng không bóng người, đèn cũng không đốt, chỉ còn dư âm của ánh chiều tà xuyên qua khe cửa sổ, hóa thành một mảnh da cam.
13
Từng giọt lệ, theo khóe mắt Giang Nhứ mà tuôn rơi, rơi xuống nơi lòng bàn tay nhỏ đang đặt trên đùi.
Không bao lâu, hai tay cứ như vừa nhúng qua nước.
14
“Ngươi thân là đại tiểu thư phủ Thượng thư, tuy là thứ xuất (xuất thân từ thê thiếp), nhưng vẫn thiên kim tiểu thư, vạn nhất không được để nô tì leo lên đầu.
15
Cho dù Liễu Chi tâm không cam lòng không chịu, nhưng cũng chỉ là một nô tì, trước mặt Giang Tử Hưng cùng Phùng thị sang dám làm điệu bộ khinh cuồng, cũng chỉ biết nhẫn nhịn, cúi đầu thi lễ.
16 Ngay trước mặt liệt tổ liệt tông, Giang Nhứ không dám nói dối.
Mới là lạ
~“Lão gia…” Giang Nhứ dường như sợ hãi, đôi mắt long lanh ngấn lệ, cúi đầu nhìn phần chân trong không trung, nhỏ giọng nói: “Chính là Chấn ca nhi, nó yêu thích ta, muốn ta cùng nó chơi đùa.
17 “Lão gia đi thong thả. ” Bên trong Phù Dung viện, Giang Nhứ đứng giữa sân, nhìn bóng lưng Giang Tử Hưng rời đi, vẻ mặt quyến luyến không thôi.
Giang Tử Hưng vừa bước chân ra ngoài, bên bả vai phải liền cứng còng, thấy vậy liền nói: “Chấn ca nhi còn đang ở trên vai ta sao?”
Giang Nhứ khẽ cười nói: “Đúng vậy, Chấn ca nhi đang nghịch tóc lão gia mà.