1 Tác giả: Cửu Nguyệt HiEditor: Fei Yang( s://liufeiyang. wordpress. com/)Thể loại: Trinh thám, tội phạm, suy luận học, tâm lý họcSố chương: 113 chương + 3 ngoại truyện.
2 Giá lạnh đầu xuân cuối đông ở trong núi đặc biệt đậm. Vừa xuống xe, hơi lạnh nhè nhẹ xâm nhập vào từ bắp chân, vài phút sau xâm chiếm toàn thân, Chân Ái theo bản năng trùm kín áo khoác nỉ, hối hả lại không chậm chạp đi về phía tòa lâu đài cổ trước mặt.
3 Mặc dù rất nhiều lần thấy giọng điệu chỉ một cái liếc mắt là nhìn thấu mà người khác như rơi vào trong sương mù này của cậu ta. Mặc dù rất nhiều lần khi cậu ta nói “rất rõ ràng” hận không thể bóp chết cậu ta.
4 Chân Ái lập tức gọi điện thoại thông báo: “911, I found my roomie killed, please…” (911, bạn cùng phòng của tôi bị giết, làm ơn…)“Slaughtered (tàn sát)” Ngôn Tố ngồi xổm dưới dất, thanh âm mang theo vẻ lạnh lẽo không nói được.
5 Chân Ái ngồi trong phòng thẩm vấn, Ngôn Tố và Âu Văn cùng mấy cảnh sát khác đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào. Là Jasmine hỏi. Đối mặt trong khoảng cách gần, cô rất bình tĩnh quan sát Chân Ái vài lần.
6 Từ đồn cảnh sát đi ra, Âu Văn kéo luật sư sang một bên nhắn nhủ. Ngôn Tố và Chân Ái đứng thành hàng bên đường, nhìn từng vệt bánh xe trong tuyết, không nói lời nào.
7 Màu trắng trong phòng thí nghiệm thật thuần khiết. Hai hàng lồng nuôi động vật bằng kính trong suốt, một bàn đặt dụng cụ thí nghiệm hình chữ nhật thật lớn.
8 Mọi người đi theo Eva đến phòng giải phẫu đối diện, Chân Ái đứng cách đó vài mét, không đến gần. Eva vén tấm vải trắng lên, lộ ra đầu và vai nạn nhân.
9 Nhân chứng thứ hai là Văn Ba, người thành lập nhóm giải mã. Không giống với Giang Tâm, anh ta là Hoa kiều, tự mình mở tiệm sách truyện trong khu vực gần trường học.
10 Tất cả mọi người đều nói dối?Chân Ái đi lên đứng bên cạnh anh ta. Gió đêm thổi mái tóc ngắn của anh, gọn gàng tuấn tú. Môi anh ta cong lên, không có ý cười.
11 “Nhân chứng thứ nhất Taylor, tôi thực sự không ngờ nhà họ giàu như vậy. Thường ngày anh ta ở trường trông rất bình thường, giống như…” Chân Ái nói đến một nửa liền im lặng.
12 Chân Ái uống nước, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Ngôn Tố, nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng, không biết đang nghĩ gì. Phân tích đến bây giờ hẳn là anh ta rất rõ ràng.
13 Ngôn Tố dựa vào trí nhớ phục hồi lại mật mã như cũ, nhìn cô: “Đọc được mã Morse không?”Chân Ái không nói lời nào, cầm lấy giấy và bút của anh ta, viết trên giấy: “Delf/Ben/Agust/150/250/0441/2!”Ngôn Tố nhìn cô viết xong từng chữ, khóe môi khẽ nhếch: “Ngay từ đầu tôi lấy ba chữ cái đầu của ba từ này làm từ khóa, nhìn trên phương diện tiếng Anh thì rất giống tên người, các con số giống số điện thoại Trung Quốc, nhưng đặt dưới hoàn cảnh rộng lớn của nước Mỹ thì không có số điện thoại như vậy.
14 Chân Ái ngồi trên bàn ăn hung hăng cắn từng miếng bánh mì, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Ngôn Tố đang… ngủ trên bàn. Âu Văn đi tới, kéo cái ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?”Ngôn Tố không có động tĩnh, im lặng nằm.
15 Hôm nay Chân Ái làm cơm trưa, làm món Lasagna. (*) Lasagna, hoặc Lasagne, (phát âm là [lazaɲɲa], số nhiều [lazaɲɲe]) là một loại mì ống phẳng, rất rộng (đôi khi có các cạnh lượn sóng).
16 Ngôn Tố tắt vòi nước, mở cửa nhà vệ sinh, dẫn cô ra ngoài. Vừa nghiêng đầu liền sửng sốt, sao cô nhóc này đột nhiên lại đỏ rực vậy?Ngôn Tố có vẻ kì quái nhìn cô từ trên xuống dưới.
17 Sáu giờ sáng, Chân Ái từ từ mở mắt, lại nhìn thấy Ngôn Tố chân trần ngồi xếp bằng trên cái ghế gỗ, đôi mắt nâu nhạt nhìn cô chằm chằm. Mặc dù không giải thích được việc anh ta chạy đến phòng cô nhìn cô ngủ, nhưng Chân Ái cũng không hoảng sợ, chỉ xoa xoa mắt, không hiểu tại sao.
18 Sau khi Chân Ái ở nhà Ngôn Tố hơn một tuần thì tìm được phòng mới, chuẩn bị chuyển nhà. Quãng thời gian không dài không ngắn này, hai người sống yên ổn cùng nhau.
19 Sau khi kết thúc vụ án, Chân Ái về kí túc xá một chuyến, lấy di vật của Giang Tâm gửi về Trung Quốc. Trước khi xuống xe, đột nhiên Âu Văn nói: “Ai, đừng sợ, không sao đâu.
20 Cả người Chân Ái cứng đờ, nắm thật chặt súng bên hông, không động đậy. Cô nhìn chằm chằm ngón tay màu đồng của người kia trên cánh cửa, tim như bị treo lên cổ họng.