101 “Chơi lâu như vậy, còn không về nhà?”“Ừ, đi thôi. ” #Trong xe phát bài hát cũ kinh điển Hotel California Chân Ái rất thích. Cô từng cho rằng, nghe bài hát này sẽ thấy được ánh mặt trời rực rỡ và biển xanh cát bạc ở California.
102 Trong lòng Chân Ái chợt lộp bộp, nín thở, càng không dám tùy tiện nói tiếp. “Em đã thay đổi. ” Bert không đợi cô, lẩm bẩm, “Người đàn ông đó đã cho em dũng khí rất lớn.
103 Âu Văn giơ súng, cánh tay thẳng tắp, đứng thẳng lưng một cách trang nghiêm như vậy. Nét mặt cường tráng và kiên nghị, nhưng đôi mắt màu xanh xám hoàn toàn tan rã, không hề có ánh sáng rực rỡ.
104 Ngôn Tố yên lặng ngước mắt, nhìn về phía kính trên tường phòng thẩm vấn, phía trên có một tầng bóng của anh, rất mỏng, mơ hồ và hơi lạnh. Đường viền mắt anh quá sâu, cho nên dưới lông mày chỉ để lại một bóng tối sâu thẫm, đen như mực.
105 Màn đêm buông xuống. Cảnh sát Cooper liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định tiếp tục thẩm vấn: “Đã qua bảy tiếng. S. A. Yan đâu?”Lopez: “Vẫn luôn ở cùng với đoàn luật sư của anh ấy, Rheid đi xem anh ấy rồi.
106 Miếng vải đen dày không trong suốt, buộc quá chặt, đầu Ngôn Tố đau âm ỉ. Trong tai nghe phát bản dạ khúc cung Đô thăng thứ của Chopin, anh không biết âm nhạc hay chính anh, nghe vào lúc to lúc nhỏ, đứt quãng, đầu càng đau hơn.
107 “S. A. Yan, sám hối đi!”“Tôi không có bất kì điều gì cần sám hối. ” Ngôn Tố cúi đầu, cổ họng đang bốc khói, trên trán trên lưng đều là mồ hôi. Lúc thì bị trói trên cây Thánh giá, lúc thì được cởi xuống.
108 Ngày thứ ba, Ngôn Tố lại bị trói trên cây Thánh giá. Đêm trước anh cả đêm không ngủ, thuốc khiến cho tinh thần anh rất phấn khích hỗn loạn. Cả đêm, anh giống như rơi vào thể giới huyền ảo, không phân biệt rõ thật giả.
109 Chân Ái đã thức. Mở mắt ra, Ngôn Tiểu Tố ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, đắp chung một cái chăn với cô. Nó lông xù lại mũm mĩm, không thể nhắm mắt, con ngươi rất đen, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn cô.
110 Chân Ái tin, hưng phấn của Bert không nằm ở chỗ giết người mà là ở ngược đãi; cô cũng tin, so với giết chết Ngôn Tố, Bert càng thích nhìn anh sống một cách nhục nhã hơn.
111 Ngôi nhà thờ nằm ở vách đá trên bán đảo này là ngôi nhà thờ duy nhất ở vùng ngoại ô, chiều Chủ nhật, dân cư lân cận lục tục tới cầu nguyện. FBI và đội đặc công bày thế trận đón quân địch, lúc đến gần nhà thờ, tiếng chuông gõ, tiếng hát ca đoàn trầm bổng.
112 Ngôn Tố ngã dưới đất, dốc hết sức, trong giọng nói tràn ra một chút âm tiết đau khổ và mơ hồ: “Cô ấy muốn tự sát!”Bert cùng lúc nhận ra bất thường, chạy vội tới ngăn cản, nhưng ổ khóa nằm trên song sắt, chìa khóa lồng trên ngón tay Chân Ái.
113 Chân Ái mơ một cơn ác mộng rất dài, lúc đầu bị ngọn lửa thiêu cháy, đột ngột va vào trong nước lạnh như băng, giữa chừng được người vớt lên, trên đường xóc nảy.
114 Mùa đông năm nay, thành phố N. Y. T tuyết rơi rất nhiều. Núi rừng hoàn toàn trắng xóa, giống như tấm chăn nhung dày trời cao rải xuống. Sau khi tuyết ngừng, ánh trăng rất sáng, sáng ngời phủ lên mặt đất.
115 Lúc Chace Lancelot năm tuổi, em gái nhỏ đến nhân gian. Cậu nằm sấp bên nôi ngẩn người, nhìn đứa bé trên tấm chăn nhung. Cô bé nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt rất to, đen nhánh như quả nho, hai má mềm mại như cánh hoa tươi non nhất.
116 Cô bé bay nhào tới như con chim nhỏ, vẻ mặt lại thay đổi trong nháy mắt, một đống nho nhỏ gắt gao ôm lấy chân anh trai, lớn tiếng khóc “oa”, chỉ đứa trẻ trong nhà trẻ, hu hu kêu gào: “Cậu ta đánh em!”Cũng bất kể là ai đụng cô bé một cái, cướp đũa của cô bé, làm dơ khăn tay nhỏ của cô bé, đụng ngã ly nước của cô bé.
117 S. H. Yan không hề nhớ lần đầu tiên cậu và bố Ngôn Tố gặp nhau, những chuyện đó, là sau rất nhiều năm, cậu nghe bà Erika nói. Xa cách hai năm, Ngôn Tố không biết Chân Ái còn sống hay không.
118 Nơi núi rừng sâu thẳm mênh mông trùng điệp, hoa thơm chim hót, dòng suối róc rách. Cuối dòng suối nhỏ, trên đỉnh núi, có một tòa lâu đài khổng lồ đầy màu sắc.
119 Những mẩu chuyện nhỏ về Ngôn Bảo Bảo (Không nằm trong chính truyện)(Một)Rất nhiều năm sau, Ngôn Tố tiên sinh dẫn Ngôn Bảo Bảo nhà anh đi tản bộ. Lúc gần đến nhà, đi qua một con sông đóng băng, lớp băng rất dày, đi phía trên có hơi trơn trợt.
120 Cuối đông đầu xuân, bầu trời điểm đầy sao, rực rỡ như tấm vải nhung rải đầy kim cương. Ánh trăng loãng, nhiệt độ vẫn rất thấp. Mấy ngày trước tuyết rơi nhiều, núi rừng trong đêm tuyết phủ trong làn áo bạc, một vùng yên tĩnh.