21 “Pằng! Pằng! Pằng!…” Sáu tiếng súng vang lên liên tục, trên đầu của tấm bia hình người trong sân tập bắn hiện lên sáu lỗ rõ ràng. Nhưng hình như Chân Ái vẫn chưa hài lòng, lắp lại băng đạn, vừa chọn một tấm bia hình người di động.
22 Một số gian hàng gần bậc thềm đá của dãy phòng học bị nổ tứ tung, ngọn lửa vần vũ, khói bay dầy đặc. Trên thềm đá máu chảy thành sông. Những người trẻ tuổi bị thương và phần cơ thể bị nổ tung rơi lộn xộn trên mặt đất.
23 Ngôn Tố xoay người lại, thấy sắc mặt Chân Ái đã khá hơn nhiều, vẻ mặt còn có chút hồng, đang muốn hỏi gì đó nhưng cô lập tức rút tay về, thấp giọng nói: “Xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi.
24 Đến phòng giám sát của trường, Ngôn Tố ấn Chân Ái ngồi trên ghế bên ngoài hành lang, ánh mắt nhìn thẳng cô: “Ngồi ở đây đừng động đậy, tôi lập tức ra ngay, được không?”Mặt Chân Ái ửng đỏ, không hiểu giọng nói bỗng nhiên giống như dỗ trẻ nhỏ này của anh ta là sao?Mà cô không có phản ứng thì anh liền hiểu sai.
25 Jason thuê một căn phòng trong khu dân cư gần trường đại học. Đó là một tòa nhà cũ cao và hẹp rất bình thường. Hắn không ở đây, bà chủ nhà không chịu mở cửa.
26 Phòng thí nghiệm vật lý cá nhân thứ hai của Jason nằm ở tầng hầm của một tòa nhà thí nghiệm. Lúc Ngôn Tố và Chân Ái đi tới, cảnh sát đang sơ tán những sinh viên trong tòa nhà.
27 Chuyên gia phá bom chờ đáp án cuối cùng: “Quyết định?”Blake nhìn Jason: “Anh xác nhận là dây màu trắng? Đừng đùa giỡn giở trò gian trá với tôi!”Sắc mặt Chân Ái không tốt lắm, nhìn Ngôn Tố.
28 Đến bệnh viện kiểm tra cho thấy Chân Ái cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tai bị thương ngoài da nhẹ, bôi chút thuốc là được. Ngôn Tố cũng có một căn hộ ở khu Manhattan, New York, vì vậy Âu Văn và Chân Ái không ở khách sạn mà ở nhà anh.
29 Hai năm trước,Bang New Jersey, thị trấn ngoại ô Newlington gần đường cao tốc. Rạng sáng,Khu rừng nhỏ. Trong cơn mưa to, màn đêm đen bao trùm một chiếc xe màu xanh đậm dưới gốc cây lớn.
30 Chân Ái lúng túng rút tay về, nhìn người vừa tới cũng là trợ lý nam của cô, Ryan và một người đàn ông da trắng khác. Ryan thân mật kéo tay người đàn ông kia đi tới.
31 Trên bãi cỏ lớn trong Công viên Trung tâm, hàng trăm hàng ngàn người đã tụ tập ở đây, ánh mắt đều nhìn về sân khấu tạm thời ở giữa. Khoảnh khắc người nhạc trưởng nâng ngón tay lên kia, mọi âm thanh đều dừng lại.
32 “Không thể nào đâu?” Chân Ái nhỏ giọng thì thầm, nghiêng đầu, mím môi đắn đo suy nghĩ. Ngôn Tố chậm rãi nhìn dáng vẻ xoắn mày suy tư của cô, biết chắc là cô nghĩ ra cái gì đó, anh cũng không gấp, chỉ từ từ đợi.
33 Bức thư tuyệt mệnh của Parker cẩn thận nắn nót, chữ viết ngay ngắn, không hề có bất kì lỗi chính tả hoặc sai ngữ pháp. Câu dài ngắn xen kẽ, giống như viết văn, thậm chí mang theo một chút màu sắc văn học.
34 Hôm sau là ngày hẹn bốn người của Chân Ái và Ryan cùng Ellen, địa điểm ở Villa Pac. Ngôn Tố và Chân Ái đi từ phòng riêng ra, nhìn đối phương một cái, cùng lúc kì quái mà cau mày, đồng thanh:“Anh mặc như vậy?”“Cô mặc như vậy?”Ngôn Tố mặc một bộ âu phục màu đen, khí khái anh hùng bức người, màu đen tĩnh lặng làm tôn lên khí chất lạnh lùng mà ngạo mạn của anh, ngũ quan cũng càng tuấn tú trắng trẻo hơn.
35 Ryan và Ellen ngồi đối diện cũng khẽ cười. Chân Ái cúi đầu, dùng nĩa chọn một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Mùi vị rất ngon, cô lơ đãng cong cong khóe môi.
36 Lúc đi ra ngoài, Ngôn Tố nhận lấy áo khoác của Chân Ái từ tay người phục vụ, tự mình mặc vào cho cô. Cuối cùng cài từng nút trên áo khoác, lại dựng thẳng cổ áo giúp cô.
37 Chân Ái khó được ngủ một cách yên ổn, một đêm không nằm mơ. Tác dụng của rượu đã qua, vẫn thức dậy đúng 6 giờ sáng. Sau khi thức lại không muốn rời giường, mà nấn ná lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại rộng lớn.
38 Chân Ái dựa bên cửa sổ xe hóng gió ngắm cảnh. Hampton nằm trên bờ biển phía Đông, mùa xuân đến sớm. Cây cối hai bên đường đã sớm nảy mầm, trên những cành cây màu gỗ phủ một tầng xanh lá nhạt, bầu trời quang đãng xuyên qua chiếu xuống một màu xanh da trời, lan ra trên đường, quả thật giống như một bức tranh màu nước khiến lòng người rộng mở tinh thần vui vẻ.
39 Chân Ái đứng tại chỗ, khí lạnh từ từ ập tới. Váy sợi bông quá mỏng, còn bó ngực, mới đi đến trước cửa sổ sát đất thì lạnh run. Cô nhìn khách khứa lần lượt ngồi vào chỗ ở bên ngoài, không dám đi ra.
40 Do Ngôn Tố uống chút rượu vang nên Chân Ái là người lái xe về. Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện. Mặc dù cuối cùng không sóng không gió mà vượt qua bữa tiệc tối, nhưng bầu không khí lúc sau luôn có vẻ khó xử và bối rối, không xua đi được.