21 "Chuyện gì?" Mục Thiên Dương giọng điệu nguy hiểm, cho rằng Uyển Tình làm náo loạn. " Chuyện ngày hôm qua, có thể bị đám chó săn chụp rồi, phu nhân vừa mới gọi điện thoại tới hỏi.
22 Uyển Tình ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: "Mục tiên sinh…""Cô gọi tôi có chuyện gì?" Mục Thiên Dương thanh âm lạnh lạnh, nồng đậm cảm giác uy hiếp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến cô.
23 Từ Khả Vi lôi kéo góc áo của cô nhìn ngắm, dù sao cũng đã từng là phu nhân nhà giàu có, chất liệu như thế nào chỉ một chút là có thể cảm thụ được. "Rất mắc đi?""Không.
24 Vài ngày sau, Uyển Tình trở lại trường học. Đi ra biệt thự, ô tô đã dứng ở bên ngoài, A Thành mở cửa xe: "Tiểu thư, mời lên xe!""Cám ơn. " Cô cúi đầu ngồi vào chỗ, phát hiện Mục Thiên Dương đang ở bên trong, có chút sợ hãi.
25 Vừa tan học, Uyển Tình chạy nhanh ra ngoài trường học. Mới đến cửa trường, liền nhìn thấy A Thành đứng ở trong đám người, phía sau lưng một chiếc xe màu đen, yên lặng nhìn cô.
26 "Ôi…" Uyển Tình kinh hô một tiếng. Hắn rất nhanh ôm lấy đầu của cô, bá đạo hôn, làm cho cô ngoài thở dốc ra thanh âm gì đều không nói được. Hắn cả người đè lên cô, làm cho cô dựa lưng vào gương trên bàn trang điểm, lửa nóng từ môi của cô từ từ lan toả.
27 Một giờ sau. . . . . . Kích tình mãnh liệt rốt cục bình ổn. Mục Thiên Dương đứng ở trước bàn trang điểm, áo sơmi cùng cà vạt đã bị ném xuống đất, hắn cả người trần trụi trên lưng tràn đầy mồ hôi, mơ hồ có thể thấy được vài vết cào.
28 Ăn xong cơm tối, Uyển Tình trở lại phòng thay đồ. Tuy rằng rất không muốn đối mặt, nhưng vì bài tập, phải đối mặt thôi. Phòng thay đồ còn lưu lại hương vị mập mờ, cơ hồ làm cho cô muốn giết chết mình.
29 Ngày hôm sau, Uyển Tình lén nhét vào trong túi của cô một bộ quần áo. Sau khi tan học, cô đến WC thay đổi quần áo mới ra khỏi trường. A Thành nhìn cô sửng sốt một chút, tổng cảm thấy chỗ nào không đúng, một lát sau mới nhớ:"Tiểu thư, ngài sao lại thay đổi quần áo?"Muốn che vết hôn thì bộ đồ cô mặc buổi sáng kia cũng có thể che.
30 Mục Thiên Dương có buổi xã giao, Uyển Tình một người ăn cơm chiều. Đến nơi đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ăn cơm một mình, cô cảm thấy không khí như vậy thoải mái không ít, ngay cả đồ ăn đều thơm hơn rất nhiều.
31 "Tôi đã sớm đã muốn như vậy. " Mục Thiên Dương bàn tay ra phía trước, cầm thứ mềm mại trước ngực cô, "Ngày đầu tiên em ngồi ở chỗ này, tôi đã muốn ở trong này ăn em!""Không cần ——" Uyển Tình khẽ gọi.
32 Ô tô đi đến một đoạn đường phồn hoa, con đường này căn bản không phải đường cô đi học! Uyển Tình hỏi A Thành: "Đi đâu đây?"A Thành mắt nhìn phía trước, quy củ nắm tay lái: "Tổng giám đốc bảo tôi đưa người đến văn phòng hắn.
33 Phòng tổng giám đốc rất lớn, cô không kịp thưởng thức. Bởi vì cô vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh của Mục Thiên Dương: "Lại đây. "Tập trung nhìn vào, Mục Thiên Dương ngồi ngay bàn làm việc, sau lưng hắn là một cái cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn, cả một quang cảnh thành phố hiện ở trong mắt.
34 Uyển Tình đứng vọt lên, giận không thể át: "Tớ đương nhiên không thấy! Nó bị mẹ tớ nhìn thấy! Cậu. . . . . . Cậu hại chết tớ rồi!""A. . . . . . " Nam sinh hoàn toàn ngây người, hắn đây là cái vận khí gì a?Bởi vì Đinh Uyển Tình nhận được thư tình là trực tiếp ném vào thùng rác, hắn mới nghĩ đến dùng phương pháp này, không cần gói trong phong thư, mà là kẹp trực tiếp ở trong sách cô.
35 Trong xe ngột ngạt, không ai nói chuyện. Uyển Tình ngồi cứng đờ, không nhúc nhích. Đột nhiên, Mục Thiên Dương hỏi: "Hắn chính là Ngụy Lâm Thư?""Anh biết như thế nào?" Uyển Tình ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
36 Mục Thiên Dương cầm lấy bài thi nhìn một lần, cầm sách vật lý lật lật, nhìn trang nào đây hai phút, đặt bút lên giấy nháp viết. Viết xong, ném cho Uyển Tình: "Như vậy đúng không?"Uyển Tình sững sờ nhìn, sững sờ gật đầu: "Giống như là.
37 "Không cần!" Uyển Tình không kiên nhẫn nói, "Cậu trở về học đi. "Ngụy Lâm Thư có chút xấu hổ: "Những quyển này rất nặng, tớ cầm giúp cậu, đưa đến cửa trường.
38 Uyển Tình nhịn không được nói: "Cho dù anh dạy dỗ hắn, lại trừng phạt cha mẹ hắn làm gì?"Mục Thiên Dương giận dữ, mạnh ném thuốc lá xuống đất, tát cô một bạt tai, đè cô lên ghế dựa: "Em nói cái gì? Em đang nói cái gì với tôi? !"Uyển Tình bị hắn đánh mông , khóc lớn: "Tôi chưa nói cái gì.
39 Uyển Tình đi đến bên ngoài thư phòng, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở trước bàn làm việc, không biết có nên đi vào hay không. Do dự nửa ngày, Mục Thiên Dương từ trên ghế lại đây.
40 Uyển Tình mờ mịt nhìn hắn. Hắn nói: "Tôi chưa thấy em cười qua. "Uyển Tình ngẩn ngơ, hắn muốn nhìn cô cười?"Ngoan, cười một cái. " Hắn không cần cô sợ hắn, không cần cô nơm nớp lo sợ hầu hạ hắn, hắn muốn nhìn cô cười, thiệt tình thực lòng cười với hắn…Đương nhiên, nếu là giả cũng không sao, giả cũng tốt a…Uyển Tình nhìn hắn, cười không nổi.