21 Đến thời cơ thích hợp, các tiểu nhị của Thực Vi Thiên đem mấy thứ rau cùng thịt mà Tần Hải đã cắt xong toàn bộ đều đặt ở trên bàn. Bên kia, Tần Hải vẫn không ngừng thái rau, mà bên này thì nước đã sôi.
22 Đúng như suy đoán, ngay khi tửu lâu Lục gia mang thức ăn mà mình chuẩn bị tỉ mỉ đến thì giám khảo đã không còn thèm ăn nữa. Lục viên ngoại nhìn mỹ thực nhà mình chỉ bị tùy ý gắp mấy chiếc đũa rồi thôi, tức giận đến sắc mặt xanh trắng, mũi đều có chút oai.
23 “Ta già đi, cũng là thời điểm buông tay. ” Đem địa khế Thực Vi Thiên giao cho Lục Thanh, Tần Hải thở dài một tiếng nói.
Từ nhỏ hắn đã ở trong này lớn lên, Thực Vi Thiên chính là mệnh của hắn, nguyên bản hắn tính toán bồi dưỡng nhi tử trở thành người thừa kế tiếp theo của Thực Vi Thiên, chỉ tiếc con hắn chí hướng cũng không ở đây.
24 “Mấy tháng nay, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, thỏa mãn thỏa mãn!” Tiểu nhị mang vẻ mặt hưng phấn, cảm giác lòng bàn chân của mình hôm nay xuất hiện bọt nước đều đáng giá.
25 Bảo Vương thị cùng toàn bộ tử nữ của nàng đều lăn ra khỏi cửa Lục gia? Những lời này vừa mở miệng, sắc mặt toàn bộ người trong phòng đều thay đổi, nhất là Vương thị, lúc này đang uống trà nóng, thiếu chút nữa liền bị sặc phun ra.
26 Tiểu Ngốc Tử lôi kéo tay Lục Thanh, mím chặt miệng, dọc theo đường đi cũng chưa mở miệng nói chuyện.
“Bảo Bảo giận sao?”
Đối mặt với phản ứng như thế của Tiểu Ngốc Tử, một bên tức giận người của Lục gia, một bên đánh giá trong lòng rằng đến tột cùng Tiểu Ngốc Tử đã nghe hiểu bao nhiêu.
27 “Có lúc ta thật sự rất ngạc nhiên, mấy thứ trong óc của ngươi là từ đâu mà có?” Tần Hải nhìn tờ giấy mà Lục Thanh viết, chậc chậc lấy làm hiếu kỳ nói.
28 Ngốc tử trầm mặc một trận, rồi sau đó khẽ gật đầu.
Lục Thanh không rõ khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì Tiểu Ngốc Tử có thể hiểu biết bao nhiêu, thế nhưng hắn có thể khẳng định, Tiểu Ngốc Tử cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
29 Bấm tay mà tính thì Lục Thanh mang theo Tiểu Ngốc Tử sống ở Thực Vi Thiên cũng được nửa tháng. Trong nửa tháng này, có hai chuyện náo nhiệt nhất xảy ra ở huyện Phương Lâm.
30 Vì có thể bảo trụ Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh nhất định phải càng ngày càng cường đại, cái loại tư duy an dật của trước kia, hiện tại không thể lại có.
Nghĩ đến đây, Lục Thanh không tự chủ mà có chút lo lắng.
31 Phong Quý là một nô tài trong Phong vương phủ. Nhiệm vụ mỗi ngày của hắn chính là cùng chơi đùa với thế tử ngốc nghếch kia, công việc chẳng những rất nhẹ nhàng, hơn nữa tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn cũng nhiều hơn so với nô tài bình thường.
32 Phong Quý tương đối thành thật làm việc tại Thực Vi Thiên. Sau vài ngày quan sát, Lục Thanh cũng liền chậm chậm thả lỏng. Hiện tại, mỗi ngày ba bữa Phong Quý đều được ăn no, có phòng ấm áp mà ở, mặc quần áo sạch sẽ, tất nhiên không bằng với sinh hoạt trước đây trong vương phủ, nhưng so với việc làm một tên khất cái trôi giạt khấp nơi thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
33 Đối với Tiểu Ngốc Tử dị nghị, căn bản không có người để trong lòng. Vô luận là Hồ Điệp hay là những người còn lại, toàn bộ đều nhìn sắc mặt của Lục Thanh, chờ đợi nam nhân này trả lời thuyết phục.
34 Đông chí qua đi, hừng đông càng ngày càng sớm.
Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử hai người song song nằm ở trên giường, liên động đều không nghĩ động. Bình thường vào giờ này, Lục Thanh đã rời giường rửa mặt chuẩn bị đi trong điếm, mà hôm nay, hắn thầm nghĩ ôm Tiểu Ngốc Tử của hắn mà ngủ nướng.
35 “Vì cái gì Bảo Bảo không thể ăn, thoạt nhìn ăn rất ngon. ”
Ánh mắt Tiểu Ngốc Tử gắt gao nhìn thẳng thức ăn đang bốc khói trên bàn, hận không thể một ngụm đổ vào trong miệng của mình.
36 “Về sau không cho Bảo Bảo tùy tiện đi cùng với người xa lạ, biết không?” Lục Thanh lấy bánh hạt dẻ bên miệng ra, biểu tình rất là nghiêm túc.
Tiểu Ngốc Tử được Lục Thanh nuông chiều, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của hắn, cho nên chân tay lập tức có chút luống cuống.
37 Tình huống như vậy, trong lúc nhất thời Lưu huyện lệnh cũng không dám tùy tiện bắt người. Hắn kéo nhi tử bảo bối của mình qua, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, sau khi xác định nhi tử bình an vô sự lúc này biểu tình khẩn trương của hắn mới thả lỏng xuống.
38 Tiểu Ngốc Tử vừa nghe Lục Thanh muốn cho y ở nhà một mình, nhất thời cảm thấy không vui vẻ. Hốc mắt của Tiểu Ngốc Tử lập tức biến hồng, đường hồ lô trong tay cũng bị y ném xuống đất.
39 Lúc đầu, quần chúng vây quanh chỉ là xem náo nhiệt, đến cuối lại phát hiện ngay cả chính mình đều bị liên lụy vào. Những người xuất hiện ở chỗ này đều là muốn đi tửu lâu Lục gia ăn cơm, nhưng hiện tại, đồ ăn trong tửu lâu Lục gia lại gây chết người,vậy nên cho dù bọn họ có thích ăn đồ ăn của Lục gia như thế nào thì cũng sẽ có chút lui bước.
40 Lục gia ở huyện Phương Lâm là một gia tộc phú thương nổi tiếng gần xa. Tửu lâu Lục gia càng hấp dẫn vô số khách nhân mộ danh đi đến. Nhưng nay tửu lâu bị đóng, gia đình bị nạn, tất cả cũng chỉ diễn ra trong một ngày mà thôi.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 112