1 Editor: Anh Cung
Beta: Tiểu Miêu
“Cha, Ngài tìm con. ”
Trong phòng mờ nhạt, một nam nhân cao gầy quỳ gối trên nền đá cẩm thạch lạnh buốt, đầu cúi xuống, gương mặt tái nhợt không biểu cảm thậm chí còn có chút tê liệt nhìn chằm chằm mặt đất.
2 Edit: Anh Cung
Beta: Tiểu Miêu
******************
Hít sâu một hơi, hắn kéo thấp chiếc mũ cảnh sát, lập tức đi vào đại sảnh. Cảnh viên đi tới đi lui vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, dĩ nhiên là không mấy ai chú ý đến hắn.
3 Editor: Anh Cung
Bete : Tiểu Miêu
“Sáng hôm qua lúc chín giờ ba mươi phút, tại trụ sở cảnh sát phía Bắc thành phố đã xảy ra một vụ nổ quy mô lớn, tính chất, mức độ tổn hại xã hội rất lớn, thật đúng là hiếm thấy, trước mắt cảnh sát đã xác nhận có mười ba người tử vong, năm mươi sáu người bị thương, trong số người chết có Giám đốc sở cảnh sát cùng một người đàn ông không rõ danh tính.
4 Edit: Anh Cung
Beta: Hồ ly muội ( Tiểu miêu)
Nam nhân cùng hai người kia hàn huyên vài câu, cuối cùng mới nhìn đến Kiều Úc, vừa mở miệng nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, giọng điệu so với lúc nói chuyện cùng hai người kia hoàn toàn khác biệt.
5 “Án tử lần này không cần tôi phải nói nhiều, tin tưởng mọi người cũng đã nhìn thấy, tầng cao nhất tòa nhà sở cảnh sát toàn bộ đều bị nổ hỏng, cục cảnh sát chúng ta chết mười ba người, năm mươi sáu người bị thương, thi thể Trần sir hiện nay vẫn đang để ở nhà xác, cho nên tôi muốn tất cả hiểu được tầm quan trọng của vụ án này đối với chúng ta.
6 Edit: Ren ” Dung Dung”
Beta: Tiểu Miêu
Nửa đêm, trong tòa nhà sở cảnh sát u ám.
Máy lạnh trong nhà xác thổi tới làm cho người ta kiềm không được run rẩy, bàn tay của Kiều Úc không ngừng run lên nhưng vẫn không thể nào lấy được dũng khí để kéo cái ngăn tủ chứa xác người kia ra, con số 014444 như ẩn chứa một điềm báo không may, trong ngăn tủ ấy chính là thân xác ban đầu của hắn, trải qua trận lửa lớn như thế kính thủy tinh cường lực cũng vỡ nát thì nói chi là con người.
7 Edit: Anh Cung
Beta: Tiểu Miêu
Tim Kiều Úc đập mạnh, nhưng biểu cảm trên mặt thì vẫn rất bình thản, hắn đút bàn tay đang run rẩy của mình vào túi áo, vân đạm khinh phong mà nói: “Tùng cảnh quan thì ra đối với pháp y có hứng thú như vậy, không biết có thể nói cụ thể hơn không, tôi đối với vấn đề anh nói lúc nãy… à đúng rồi, vấn đề trên thi thể cháy đen có vết đeo nhẫn rất có hứng thú.
8 Bốn giờ sáng, bầu trời vẫn là một mảng đen kịt, những cột đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt chiếu bóng của chúng trải dài trên mặt đường, con đường lớn vắng vẻ không một bóng người.
9 Editor: Anh Cung
Beta: zizi (tiểu kê kê
~:)))
=====================
“Lão đại, Tiểu Tinh, hai người lại đây xem. ”
Tề Tích thấy Tùng Dung và Kiều Úc đến, quay qua vẫy tay với Hạ Quân Chi, cả hai vượt qua giải phân cách đi đến cạnh hai người mới tới kia.
10 Editor: Ren thỏ
Beta: tiểu Hồ
=============================
Bầu trời dần dần sáng lên, cây cổ thụ to lớn cũng chầm chậm nhìn ra hình dáng, Tùng Dung tựa vào thân cây cách đó không xa, nhắm mắt lại đợi Kiều Úc làm xong việc, khóe miệng vô thức câu lên, ngay cả tên thần kinh thô như Tề Tích cũng cảm thấy Lê Dạ Tinh có điểm khác biệt so với trước đây, xem ra Lê Dạ Tinh này quả thật có chút vấn đề.
11 Editor: Anh Cung
Beta: Tiểu kê
=========================
Trên đường đi Tùng Dung gọi điện thoại cho hiệu trưởng đại học T, nói rõ tình huống xong liền chạy đến trường.
12 câu gốc là “旁敲侧击” nghĩa là không nói thẳng về sự việc gì đó mà quanh co nói một cách phiến diên, gợi ý]
Editor: Ren thỏ
Beta: Tiểu Hồ
==========================
Tùng Dung đợi một lúc lâu chủ nhiệm Vương mới tìm được hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn, cầm phần hồ sơ trên tay, Tùng Dung không muốn mất thêm thời gian, lập tức kiếm cớ đi khỏi.
13 Editor: Anh Cung
Beta: Tiểu Kê
=============================
Lúc mọi người đang nói cười vui vẻ, Hạ Quân Chi một mực làm quần chúng vây xem nãy giờ dời mắt nhìn sang camera quan sát, kinh hô một tiếng: “Không tốt, cô gái kia muốn chạy trốn!”
Trước khi Tùng Dung và Kiều Úc về đến, bốn người của tổ trọng án nghĩ thế nào cũng không thể ép cô gái mở miệng, vì thế Tề Tích đành phải trước đưa cô ta vào phòng thẩm vấn đợi, trong đó có camera giám thị nối thẳng đến phòng làm việc của họ.
14 Editor: Ren thỏ
Beta: Tiểu Hồ
==============================
Tùng Dung híp mắt, “Cô đọc được gì trên nhật kí của cô ấy?”
Vương Đình cúi thấp đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ nhìn thấy đôi vai của cô hơi run rẩy, đến cuối cùng thì cả cơ thể đều run lên kịch liệt, “Trong đó chỉ toàn lời đối thoại của cô ta với người đàn ông kia, ngoại trừ một vài lời đường mật thì còn lại chỉ toàn thảo luận về đồ sứ hoặc nền văn minh cổ, tôi lúc đó còn thấy rất thất vọng, cảm thấy những thứ này không đáng để giữ bí mật, ngay lúc tôi đang đóng cuốn nhật kí lại, đột nhiên tôi quay đầu nhìn thấy Lý Hiểu Mẫn đang đứng sau lưng mình! Đã thế còn nửa xõa tóc trừng mắt nhìn tôi!”
Kiều Úc chép miệng, không khỏi cảm thấy đồng tình với Vương Đình, hèn gì cả trường đều nói Lý Hiểu Mẫn là quái vật, đêm hôm khuya khoắt vô thanh vô thức đứng sau lưng người ta cũng quá khủng bố đi.
15 Editor: Anh Cung
Beta: zizi
======================
Tùng Dung và Kiều Úc vô cùng kinh ngạc trừng lớn mắt: “Chính là vị chuyên gia về đồ gốm nổi tiếng hôm nay diễn thuyết ở đại học T – Tiêu Quốc Chấn?!”
“Không sai, chính là ông ta.
16 Editor: Ren thỏ
Beta: Tiểu Hồ
================
Kiều Úc như bừng tỉnh mở to mắt, vòng tay! Đúng rồi, cậu nhớ ra rồi! Xoay lưng kéo mở ngăn tủ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm đồ vật, Tùng Dung không hiểu gì đi qua hỏi: “Cậu đang tìm cái gì vậy?”
“Hình! Hình chụp hiện trường vụ án ấy!” Kiều Úc không thèm quay lại trực tiếp đáp, “Anh còn nhớ lúc nãy Vương Đình có nói qua về cách ăn mặc của Lý Hiểu Mẫn vào ngày xảy ra vụ án không?”
Tùng Dung nhìn Kiều Úc, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên đập tay cái bộp, “Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, Thư Tình, mau đem cho tôi bức hình chụp hiện trường vụ án!”
Một đám người bị Kiều Úc và Tùng Dung nói đến hồ đồ, Hạ Quân Chi một đầu sương mù hỏi lại: “Hai người đang nói cái gì thế, sao đột nhiên lại đòi xem ảnh hiện trường vụ án?”
Kiều Úc nhếch khóe miệng, mang tiếu ý nói: “Các anh còn nhớ lúc trước Vương Đình miêu tả cách ăn mặc của Lý Hiểu Mẫn hôm xảy ra chuyện không? Nếu tôi không nhớ nhầm thì cô ấy nói Lý Hiểu Mẫn mặc một chiếc váy rất đẹp, trang điểm, còn đeo chuỗi vòng tay thủy tinh mà mình thích nhất nữa, thế nhưng lúc tôi giải phẫu thi thể không thấy chiếc vòng kia, vậy thì nó đi đâu rồi?”
Lúc này Thư Tình đưa tấm ảnh chụp cho Tùng Dung, mọi người túm lại xem – quả nhiên, trên cổ tay thi thể không hề có chiếc vòng nào.
17 Editor: Anh Cung
Beta: zizi
==========================
Tiêu Quốc Chấn nhìn thấy hai người đang đi đến, trong phút chốc ánh mắt nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng quỷ dị, ngay sau đó hắn nhảy dựng lên, hướng về phía người nọ hô: “Viễn Chinh chạy mau! Có người muốn bắt con!”
Tiêu Viễn Chinh sửng sốt một chút, bước chân dừng lại, khiếp sợ nhìn Tiêu Quốc Chấn, ánh mắt tràn đầy sự không thể tin được.
18 Editor: Miêu tỷ
Beta: tiểu Hồ
==================
Tiêu Viễn Chinh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Quan hệ của Kiểu Úc và Tùng Dung vẫn căng thẳng như cũ, đám người trong tổ trọng án không hiểu rõ chân tướng cũng chẳng biết nên làm thế nào, không hiểu sao trước đó một ngày hai người còn cười nói với nhau, sau khi từ Tiêu gia trở về lại không buồn nói chuyện.
19 Editor: Anh Cung
Beta: zizi
================================
Tề Tích mang chiếc vòng tay trên mặt vẫn còn dính vết máu cùng dấu vân tay kia về giám định, phát hiện DNA trùng khớp với DNA của Lý Hiểu Mẫn, còn dấu vân tay thuộc về Tiêu Viễn Chinh.
20 Editor: Anh Cung
Beta: tiểu Hồ
============================
Ban đêm, mặt trăng bị che khuất.
Gió núi từng cơn kéo tới, mùi sương sớm nhẹ nhàng phát tán trong không khí.