1 Bốn rưỡi chiều, tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong sân trường, nhịp điệu du dương nhẹ nhàng này khiến vườn trường đang yên tĩnh trong nháy mắt náo động hẳn lên.
2 Đêm khuya, thành phố A bị yên tĩnh bao trùm, tất cả âm thanh đều dần dần trôi đi xa, thành phố bận rộn cũng bắt đầu ngủ say.
Một đêm vốn không nên có gì lạ, lại lặng yên sinh ra một loại sức mạnh kỳ dị nào đó.
3 Sau khi hệ thống nói xong câu đó liền yên lặng, không có thêm động tĩnh gì, giống như nó chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Tần Ý vẫn cho hết thảy những việc này đều là một giấc mộng, mà ý thức không thuộc về anh kia lại càng một rõ ràng trong đầu.
4 Tư Gia Bắc co lại thành một đoàn, nhìn nhìn Đường Ngư Thiên, xong lại nhìn nhìn Tô Thất, sau đó lại nhìn nhìn Đường Ngự Thiên, cả người không nhịn được mà run cầm cập.
5 Mao Cát Tường đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất tự nhiên mà đáp: “Là bởi Tô tiên sinh rất có tiếng trong giới. ”
Đây cũng là lời nói thật, Tô Thất nổi danh lẳng lơ phóng đãng ti tiện trong giới gay.
6 Tất cả mọi người đều theo mệnh lệnh của Đường Ngự Thiên, cút.
Tên tay sai lái xe kia vừa đi vừa thở dài: “Ai, Hạ tiểu thư chết rồi… Mọi người giải tán hết đi… Để Đường tổng yên tĩnh một chút…” Hắn than than thở thở, khoé mắt liếc nhìn nam nhân tính kế câu dẫn tổng tài nhà hắn mà không thành, “Này vị Tô kia.
7 Mới ban đầu, Tần Ý không hiểu định nghĩa bốn chữ tan nát cõi lòng này của Đường Ngự Thiên.
Cái gì gọi là xả lòng, tê tâm liệt phế dưới cơn mưa rào.
8 Tần Ý: “Mao…”
“Đúng vậy, mèo!” Mao Cát Tường cướp lời, nhét bát cơm vào tay ông lão, vỗ đùi một cái hô to, “Mèo của chúng ta bị đói, vợ nhỉ! Mau nhanh nào, có chuyện gì, chúng ta cho mèo ăn xong hẵng nói.
9 Trụ sở chính của tập đoàn Đường Thị, được chi tiêu một khoản rất lớn để xây dựng, từ xa nhìn lại, chả khác nào một toà cung điện to lớn, chiếm giữ nơi trung tâm phồn hoa nhất của thành phố A, thậm chí còn nổi bật hơn toà nhà của chính phủ bên cạnh.
10 Bầu không khí trở nên hơi quỷ dị.
Tần Ý: “…”
Mao Cát Tường không có ý buông tha, nói thêm vào: “Là cái loại không ăn thuốc kích dục không cứng nổi ấy.
11 Đường Bát gia ngồi trên ghế chủ vị, tức giận đến tím cả mặt, nói không ra lời, chỉ có thể duỗi ra một đầu ngón tay, giống như người tàn tật, run rẩy mà chỉ chỉ Tần Ý.
12 Mao Cát Tường liều mạng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Hệ thống chỉ nói thời hạn nhiệm vụ là đến trước hừng đông, quá hạn thì hết hiệu lực, không nói đến việc sống chết của kí chủ.
13 Tử trạng của lão quản gia quá thê thảm, Tần Ý không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác, đã thấy Đường Ngự Thiên sâu không lường được mà quan sát anh vài lần, hỏi: “Cậu không sợ?”
…
Đường Ngự Thiên vừa hỏi xong, anh mới nhớ tới Tô Thất bị chứng sợ máu.
14 Nói xong, gã buông tay, lui về phía sau hai bước.
Tần Ý quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt có thể nói là hung ác.
Mặc dù cũng có vẻ là loại không dễ ở chung như Đường Ngự Thiên, nhưng khí chất giữa bọn họ lại bất đồng.
15 Người kia vừa dứt lời, Tần Ý liền lao ra, từ lầu hai nhìn xuống, đập vào mắt quả nhiên là cái hoodie đen mang đậm dấu ấn Mao Cát Tường.
16 “Chuyện gì vậy?!” Đường Ngự Thiên đột nhiên đứng dậy, ép hỏi.
Tổng tài vừa nói, bảo tiêu đang phân bố mọi nơi trong đại sảnh liền tụ tập nhào lên trên lầu.
17 Cái này cũng chưa tính là thảm, càng thảm hơn chính là sau khi Đường Ngự Thiên giúp Đường Nhiên Chi chỉnh lại chân giả, đứng dậy, cả người toả ra khí chất tràng Tu La.
18 Tần Ý ngủ một giấc xong đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc có chút nặng nề, đôi mắt ê ẩm sưng, cổ họng cũng không phát ra được âm thanh.
19 Cuối cùng, anh vẫn bỏ qua Đỏ và đen, mang cả hai quyển sách cẩn thận nhét về chỗ cũ, cố gắng làm như chưa từng có ai đụng qua.
Không cẩn thận, phá vỡ sự riêng tư của người khác.
20 Sau khi nói xong, Tần Ý không dám nhìn hắn nữa. Cảm giác môi bị gặm cắn quá mức rõ ràng sâu sắc, thậm chí, hơi thở nóng bỏng của Đường Ngự Thiên tựa như vẫn còn sót lại giữa môi răng, nóng đến mức làm cho mặt anh giống bị thiêu cháy luôn.