21 Cái thứ hơi dựng lên giữa hai chân Mao Cát Tường chẳng mấy chốc đã…
Héo.
Máu trong người hắn như bị đóng băng từng chút một.
Mặc dù hiện tại, hắn đã sinh ra nghi ngờ đối với tính hướng của mình, nhưng vào giây cuối cùng, hắn vẫn rất chuyên nghiệp mà rút tay ra khỏi quần, sau đó cầm cái quần đen kia lên, hít hai cái.
22 Cho dù có rất lo lắng cho Mao Cát Tường, Tần Ý cũng không thể ném Đường Ngự Thiên đi được.
Tuy muốn nhanh chóng đỡ Đường Ngự Thiên về phòng, nhưng mà… Anh không cử động được!
Tần Ý thực sự vô lực với cái cơ thể này, mới đỡ Đường Ngự Thiên chưa tới mấy phút, cánh tay đã đau mỏi đến không chịu được.
23 Đường Ngự Thiên cũng không thức dậy quá muộn, ngược lại, hắn còn tỉnh sớm hơn cả bình thường.
Đầu đau như búa bổ.
Đại não như trống không trong nháy máy, hắn cơ hồ như quên mất tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua.
24 “Không phải họ, ý tôi là, có, có… tính lãnh cảm…” Ba chữ ‘tính lãnh cảm’ anh nói nhỏ như tiếng muỗi.
Mao Cát Tường: “…” Đồng minh của tui thật lợi hại, cậu vừa giảng một hồi triết lý rồi bây giờ lại hỏi đến cái vấn đề này.
25 Hai tay Tần Ý lung tung mà chống lên lồng ngực hắn, tạo khoảng cách giữa hai người, vừa muốn đứng lên vừa đỏ mặt: “… Thật xin lỗi, anh không sao chứ.
26 Lúc Bạch Dư gặp được Đường Ngự Thiên thì đã là buổi chiều, Hồng Bảo như một vị đại phật đứng canh ngoài phòng VIP.
Một bên cửa khác là người của Bạch Dư, cơ bắp cường tráng đến độ khiến người ta cảm thấy quần áo không đủ để giữ được lồng ngực hắn.
27 Tần Ý có chút câm lặng.
Tuy rằng tấm hình này không có quan hệ gì với anh, nhưng dù gì hiện tại anh cũng chính là “Tô Thất”. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, độ thích ứng với cơ thể này cũng đã cao hơn nhiều.
28 Đức thúc thức thời mà đi ra ngoài, còn rất tri kỷ mà đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Ý cùng Đường Ngự Thiên, đối với tình trạng ở cùng một chỗ này, Tần Ý hơi không thích ứng được, anh theo bản năng kéo áo khoác kín thêm một chút.
29 Tần Ý: “…”
Mao Cát Tường còn chưa hoảng sợ xong đã bị con tàu du lịch khổng lồ sang trọng trước mắt hút đi toàn bộ lực chú ý.
Du thuyền dần cập bến, trôi nổi bập bềnh trong màn đêm mờ ảo, như một toà nhà trên biển.
30 Trước đây hắn làm vài cái nhiệm vụ mệt gần chết cả nửa năm cũng chưa chắc gộp được 50 điểm, 50 điểm này quả thật là một bước dài để về nhà.
31 Người anh em kia bị thương?
Cậu ta nên đi theo hỏi han hay không đây…
Tư Gia Bắc sững sờ nửa ngày mới tìm được băng cá nhân mà cậu ta mang bên mình theo thói quen, đây là do Tô Thất ảnh hưởng.
32 Nói xong, Đường Ngự Thiên liền ôm Tần Ý vào lồng ngực!
Hai tay Tần Ý bị trói sau lưng, chỉ có thể cựa quậy hai lần biểu thị kháng nghị, không biết vì sao mà càng động, Đường Ngự Thiên lại ôm càng chặt.
33 Nhận được câu trả lời như vậy cũng không ngoài ý muốn.
Đường Ngự Thiên dựa vào ghế, mắt khép hờ suy nghĩ, không tỏ rõ thái độ.
34 Đường Thanh Long, Đường Thanh Long…
Sau khi Tần Ý tắm rửa xong thì nằm trên giường, tập trung suy nghĩ, liều mạng mà niệm ba chữ này.
35 Âu Dương Thần nói tới vui vẻ, mà Bạch Dư lại chả để ý gì tới hắn.
Mao Cát Tường lại tò mò. Hắn có ấn tượng với mảnh đất kia, bởi vì trong nguyên tác, đây là một mảnh đất rất nghịch thiên, không chỉ có vị trí địa lý tuyệt hảo, sau này dưới đó còn thăm dò được vật chất đặc biệt, nói chung rất có giá trị liên thành.
36 “Mao tiên sinh, có chuyện này tôi không biết có nên nói với anh hay không. ”
Tần Ý nói với hắn về suy đoán thức ăn bị bỏ thuốc một lần, sau đó nhìn Mao Cát Tường nghiền ngẫm rồi lộ ra biểu tình kinh khủng.
37 Dứt bỏ tình yêu xế chiều kinh hãi thế tục của lão niên Đường Bát gia và Hạ Thanh Thu, cái tên dính giường nào đó lại càng không muốn dậy.
38 Tầng lầu đã được khống chế nghiêm ngặt, cấm gây tiếng động ồn ào, ngoại trừ ngoài boong thuyền hướng ra biển, những nơi khác đều cấm người không liên quan tự do ra vào.
39 Đường Ngự Thiên mắng xong, người kia còn thật sự nghiêm túc áy náy, nói với hắn: “…Rất xin lỗi. ”
Xin lỗi cái gì mà xin lỗi!
Đường Ngự Thiên dời đi, lười so đo với cái đứa ngu ngốc này, hướng cằm về phía anh, chỉ chỉ cái rìu nằm trên đất: “Lấy thứ đồ chơi này đi.
40 Mắt thấy dao trong tay người phụ nữ kia đã muốn đâm xuống, Mao Cát Tường bi thống mà buông tay ra, Đường Thanh Long chìm nổi trong nước mấy bận rồi trôi ra xa.