41 Giữa lúc Đường Thanh Long đang sống dở chết dở, cảm thấy có gì đó ngăn ở miệng gã, hơn nữa còn ép ở ngực, ép tới nỗi hơi bị chặn ở cổ họng gã lên không được mà xuống cũng chẳng xong, bí bách đến nỗi muốn xì hơi.
42 Mao Cát Tường nói quanh co vòng vò, Hồng Bảo lại là người rất có tinh thần nghiên cứu khoa học, cậu ta ghé sát mắt vào nhìn: “… Thế này thì cần bao nhiêu con muỗi chứ.
43 Khắp nơi là một màu đen kịt, tràn ngập lạnh lẽo và nguy hiểm.
Trời đất tựa như cùng rung chuyển.
Dường như, trong phút chốc, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn dư lại gió cuốn sóng biển, thổi không ngừng, lạnh như băng, cùng không khí mằn mặn của biển cả xung quanh.
44 “A, đừng nói cảm ơn gì, quá khách khí. ” Mao Cát Tường không có cảm tình gì với Đường Nhiên Chi, hắn vung vung tay nói, “Anh yên tâm đi, mặc dù bây giờ hoàn cảnh gian khổ nhưng tôi sẽ cố hết sức…”
Cố hết sức để nhịn mong muốn lén vứt người đi.
45 Nước biển lạnh lẽo đến tận xương, mà khi bơi cũng khiến thân thể ấm áp lên, xua tan chút hàn khí.
Mặt trời đã lên cao, treo móc trên bầu trời.
46 Động tác xoa tay của Âu Dương Thần dừng một chút.
“Cô ta chết rồi thì liên quan gì tới chúng tôi?” Vương Gia Diệp hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ cậu cho rằng là do chúng tôi làm?”
“Cho nên, ý của bà, bà ta đã mặc áo phao,” Đường Ngự Thiên bật cười, “Trên mặt biển không sóng không gió, chưa tới mười phút liền tự mình chết chìm?”
“Sao lại không thể?”
Tần Ý nhìn bọn họ, thầm nghĩ, đương nhiên là không thể.
47 Tần Ý đem sự tình phát sinh lúc trước nói qua một lần với hắn và Bạch Dư, Bạch Dư cũng không có biểu tình gì, còn Mao Cát Tường trước là ngơ ngẩn, sau là khiếp sợ, cuối cùng là hai chân mày xoắn cả lại, rơi vào trầm tư.
48 Sau khi hai người họ tiến vào bụi cỏ liền không có động tĩnh.
Tần Ý đột nhiên nhớ tới: “Có phải tôi còn có một cái đạo cụ bảo mệnh, đối tượng sử dụng có hạn chế không?”
“Cái này…” Tiểu Manh Manh do dự nói, “Trên lý thuyết là không được dùng như vậy.
49 Đêm đã khuya.
Củi lửa phát ra tiếng nổ lách tách.
Tiếng vang rời rạc, ánh lửa phản chiếu trong mắt mọi người.
‘Keng. ’
Tiểu Manh Manh: “Chúc mừng kí chủ, độ hoàn thiện nhân vật đại boss đã có tiến triển, thu được điểm bonus.
50 Nói như vậy, có nghĩa là anh có thể chủ động thẳng thắn với Đường Ngự Thiên?
Tần Ý nghĩ, có chút thấp thỏm, mà càng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.
51 Bạch Dư không nói nhiều, trực tiếp ôm ngang Mao Cát Tường, chạy nhanh về phía máy bay.
Mao Cát Tường vốn cũng không phải người câu nệ gì, một đầu đầy thuốc lại càng thêm buông thả.
52 Bộ dáng lúc này của Mao Cát Tường, giống như bị Bạch Dư đè dưới thân rồi chèn ép lên cái kia vậy.
Loại kỹ năng này của Bạch Dư, cũng là một lời khó nói hết.
53 Đường Ngự Thiên lại nói: “Cho em nhiều ngày như vậy, cũng nên cân nhắc được rồi. ”
Hắn quả thật quá rộng lượng.
Nghe qua một việc hoang đường như vậy, nói tiếp thu là có thể tiếp thu.
54 Tần Ý suýt chút nữa lạc lối trong đôi mắt hắn, lạc trong đôi mắt thường ngày chỉ có ngạo mạn bất cần kia.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến độ anh thở không nổi.
55 Đức thúc đúng là một người đàn ông có quá khứ.
Lại còn càng già càng dẻo dai.
Ông thậm chí còn quay đầu lại hỏi Hồng Bảo: “Có mũ không? Kiểu mũ trong phim Bố già ấy.
56 Âu lão gia tử nỗ lực đấu với Đường Ngự Thiên vài lần, cuối cùng, không biết vì sao đối phương mềm không chịu cứng cũng không xong.
Đôi mắt già nua vẩn đục của ông ta trầm xuống, ngón tay vuốt gậy không ngừng, âm thầm tính toán, những năm này, phạm vi thế lực của thằng nhóc này ngày càng lớn, trước lão Trình nói mượn cơ hội này, liên thủ diệt trừ nó, ông ta còn do dự, bây giờ nghĩ lại, đề nghị của lão Trình cũng không tệ.
57 Không quản Tần Ý có đáp ứng hay không, dịch vụ cao cấp bồi chạy tư nhân này của Đường Ngự Thiên vẫn được thực hiện.
Vì bồi chạy, Đường Ngự Thiên tan tầm trước bình thường nửa giờ.
58 Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: “A, cậu… Sao cậu lại biết Bạch Đại Thối…”
Lúc Mao Cát Tường gõ chữ, đầu ngón tay đều run rẩy.
59 Âm thanh của hệ thống và Đường Ngự Thiên như hoà vào nhau, Tần Ý mơ mơ hồ hồ.
Lượng tin tức này có chút lớn rồi.
Mà Đường Ngự Thiên sắp đi muộn rồi, Đức thúc chạy nhanh tới, trong tay mang theo áo khoác của thiếu gia nhà ông như thường lệ.
60 Rồi, đã thông suốt, đồng minh mở miệng hắn liền bình tĩnh.
Mao Cát Tường rất không tiền đồ mà đáp: “Được, tôi bình tĩnh. ”
“Đề nghị anh nên tìm đọc kinh điện phật giáo.