1
── hết giờ đi, mau hết giờ đi.
Nhậm Tử Tuyền vừa xem đồng hồ vừa quay bút.
“Bởi vì ngày mai phải thi tháng cho nên hôm nay sẽ không giao bài tập, có điều ngày hôm qua đã đưa bài về luyện tập cô hi vọng các em sau khi thi xong mỗi người đều phải nộp trước hạn, tốt lắm, hết giờ ── Nhậm Tử Tuyền em ở lại một chút.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì trong đầu toàn nghĩ chuyện linh tinh, nên trứng gà xào hôm nay bị cháy một ít.
3
Một góc của sân chơi xe đụng nồng đậm mùi thuốc súng.
Nhân viên làm việc ngày hôm nay là một người nhỏ bé, đại khái là người có tính cách yếu đuối, nhìn thấy một đám người trẻ tuổi cãi nhau cũng không đến quản ── nói không chừng chỉ là khiêu khích nhau thôi, xe đụng nha, thỉnh thoảng cũng có chuyện này…
Sau khi để nữ sinh xuống xe thì hai bên chính thức khai chiến.
4
Lại đến cuối tuần, đã có bảng thi thành tích, Triệu Đại Đầu nhìn xem bên trên mình là người nào, khóc một tiếng liền rống lên: “Họ Nhậm cậu thế nào lại áp ở phía trên ông hả!”
“Ặc ặc, ai muốn áp ở phía trên cậu, cho cậu nói lại.
5
Trong cửa hàng mát lạnh nào đó, có ba người ngồi ở một góc.
“Cầu xin em đó Tiểu Tuyền…” Nhậm Tử Giai lau hai mắt.
“Không có khả năng, đã nói không được là không được!” Nhậm Tử Tuyền nghĩ thầm được lắm bà chị này cuối cùng cũng trở về, nhưng con trai thì sẽ không đơn giản mà nhường lại như thế được!
“Chị sẽ đứng ở xa nhìn một chút! Tuyệt đối không đến bên cạnh Hiểu Hiểu!” Nhậm Tử Giai tận lực cầu xin.
6 “… Tôi muốn nói đúng là việc này, tóm lại hôm nay mọi người phải tiếp tục gặp mặt, sau khi tôi trở về sẽ thuyết phục mẹ già. ” Hai người đi ở trong sân trường, Lương Phàm Sinh cảm kích đến mức nước mắt tung hoành, còn kém không viết một bộ truyện ký ca công tụng đức của Nhậm Tử Tuyền, mang ra ngoài cường thế tuần hồi tuyên truyền ba tháng.
7
Hai chiếc xe dừng ở cửa khách sạn.
Nhậm Tử Tuyền dẫn Tiêu Hiểu cẩn thận đi theo sau ba người lớn. Chuẩn xác mà nói, ở trước mặt Tiêu Trí ── bốn người bọn họ đều giống như mấy đứa nhỏ xấu xa đáng thương.
8 “Tử Tuyền, ăn cơm thôi!” Ngoài cửa truyền tới tiếng hô hoán của mẹ già, Nhậm Tử Tuyền mới nhận ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy… Cậu lại có thể ngẩn người, sách bài tập mở ra nửa ngày không lật một trang.
9
Sự thật chứng minh, ông trời rất chiếu cố những đứa trẻ ngoan siêng năng khổ học.
Ngày kế, trời sáng trong lành, gió mát thư sướng, ánh mặt trời không quá gay gắt, cũng không quá lạnh lẽo.
10
Buổi trưa ngày kế hai người về đến nhà, đầu tiên đối mặt chính là ánh mắt thật cẩn thận của mẹ Nhậm cùng với Tiêu Hiểu nước mắt vòng quanh.
Tiêu Trí vừa vào cửa vừa cởi áo khoác, “Sao thế?”
“Cha, con sai rồi.
11
Buổi tối ngày đó, vợ chồng Tiêu Nhậm trịnh trọng gọi Tiêu Hiểu vào phòng khách, ba người ngồi nghiêm chỉnh, không khí ngưng trọng.
“Hiểu Hiểu, cha cùng con nói chuyện.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây, đây là cái gì?
Đại não Nhậm Tử Tuyền trong nháy mắt hoàn toàn ngừng hoạt động ── Tiêu Trí đang… hôn cậu?!
Sau khi Tiêu Trí hôn xuống, biết mình không quay đầu lại được.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ưm, Tiêu Trí…?”
Nhậm Tử Tuyền híp hai mắt lại để lộ ra một tia mê mang ── Tiêu Trí sao đột nhiên lại giống như bị nguyền định thân vậy? Vừa rồi còn ở sa mạc Sahara rộng lớn, qua một hồi đã chạy đến Bắc cực rồi?
“Tử Tuyền, em mặc quần áo tử tế vào trước đi.
14
Hội ngọa đàm* của ngày đầu tiên ở đại học tiến hành đến rất muộn ── điều này chứng tỏ kỳ thật không chỉ nữ sinh mới thích nói chuyện phiếm…
(*:臥- nằm, 談- nói chuyện, nghĩa là cả phòng cùng tắt đèn, nằm trên giường nói chuyện phiếm:v hêm biết edit sang tiếng việt như nào luôn TvT)
Ngày kế Nhậm Tử Tuyền dậy từ sớm, đã phấn chấn ăn hết bữa sáng, chạy tới tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc có hơi dài đối với nam sinh.
15
Sau khi vận động dễ sinh ra cảm giác nào nhất?
Một, mệt mỏi. Hai, đói bụng.
── trước mắt Nhậm Tử Tuyền đều bị vây vào hai loại trạng thái này.
16
Lại nói mẹ Nhậm và ba Nhậm trở về quê nhà nhận được điện thoại của con gái Tử Giai.
“Mẹ, con sắp kết hôn. ” Lúc Nhậm Tử Giai đối diện với mẹ đã không còn sợ hãi, trong ngữ khí mang theo hạnh phúc và sự kiên định.
17
Tiêu Trí đáng thương nằm ngủ trên mặt đất một đêm.
Nghe nói ngày hôm qua sau khi anh bị Nhậm Tử Tuyền đá bay một cước, trong đầu một trận thiên toàn địa chuyển nhật nguyệt vô quang, liền té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
18 “Ha ha ha, hợp tác với Tiêu tổng đúng là thống khoái. ” Giám đốc Nghiêm Thiên Hoa của Thiên Hoa Long Thành đứng dậy bắt tay với Tiêu Trí, ông già này mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng khí sắc vẫn tương đối tốt.
19 Vừa giúp đám người say rượu trở lại ký túc xá thì phần lớn đều đi nằm ngủ, Nhậm Tử Tuyền vốn cũng muốn ngủ một giấc ── đầu rất TM nặng, nhưng cả người có mùi rượu cậu cố gắng thế nào cũng không thể xem nhẹ được, đành phải cứng rắn chống đỡ chạy đi tắm.
20
An ủi xong Liên Vũ Phi, Nhậm Tử Tuyền mang theo tâm tình rối bời trở lại ký túc xá.
Tư Huy nhìn thấy cậu, mở miệng muốn nói điều gì, cuối cùng lại thôi ── cậu ta sợ mình vừa lên tiếng, sẽ nổi giận với đối phương.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120