21
Giọng Liên Vũ Phi vừa dứt, đã thấy được khuôn mặt ngốc trệ của Nhậm Tử Tuyền trước mặt.
Cô nàng nhất thời ngạc nhiên, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đối phương ── khuôn mặt này rõ ràng là… nhưng, nhưng bạn ấy sao lại mặc nữ trang?!
Giữa điện quang hỏa thạch, Tiêu Trí ý thức được Nhậm Tử Tuyền cùng nữ sinh này có thể có quan hệ gì, liền chủ động giới thiệu nói: “Cô ấy là người yêu của tôi.
22
“Thế nào, cửa nhà mình mà cũng không chịu tiến vào,” Tiêu Trí đứng ở trong phòng buồn cười nhìn gia khỏa đang bấu ở trên khung cửa, “Em thế này định đi đâu, là muốn bị hàng xóm vây xem à?”
“Anh anh anh phải bảo đảm không được tiến hành bất cứ công kích thân thể nào với em.
23
Gần đây bạn nhỏ Tiêu Hiểu bắt đầu học viết văn.
Kỳ thật trình độ đặt câu của bé vẫn rất không tệ, ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống “Dùng quả nhiên để đặt câu ── tôi ăn trái cây trước, rồi mới uống nước lạnh, quả nhiên bị tiêu chảy”.
24
“Tư Huy ~ buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi!” Liên Vũ Phi cười dài quấn lấy cánh tay Tư Huy, cho Nhậm Tử Tuyền một ánh mắt.
── trọng sắc khinh bạn nha trọng sắc khinh bạn!
Nhậm Tử Tuyền tự giác lui từng bước ra sau, mỉm cười: “Tớ còn có việc, đi trước ha!”
Trên đầu Tư Huy vạch xuống mấy đạo hắc tuyến: “Này, buổi trưa cậu có thể có việc gì? Cùng nhau ăn cơm…”
Lời còn chưa nói hết, Nhậm Tử Tuyền đã đi xa.