1 Hoàng hôn buông xuống, tầng tầng hồng vân đẹp tựa như hoa, tô màu trời một màu đỏ rực như lửa. Thôn nhỏ yên bình bắt đầu cuộn lên từng đợt khói bếp, bao phủ ngọn núi trong biển khói mờ mờ nhìn xa trông như thế ngoại đào nguyên.
2 Cửa thôn đứng chật người, Hoa Lan khóc đỏ mắt ngã vào lòng Đại Bảo, Nhị Ngưu cười hì hì cầm hành lý vỗ vỗ vai Đại Bảo nói:
“Đại Bảo, muội muội của ta giao cho ngươi, nếu ta trở về thấy Hoa Lan bị ủy khuất ta liền bổ ngươi.
3 Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Nhị Ngưu cùng mọi người đã thức dậy, thu thập xong hành lý thì tiến về Quan thành ở biên giới phía Nam. Quan thành là thành trấn ở tận cùng phía nam của nước Yên, cũng khá đông đúc, giàu có, nhưng bởi vì chiến sự nên giờ lại thành nơi đóng quân của quân đội, hoàng tử được phái tới cũng đang ở đó.
4 Mới bắt đầu huấn luyện vài ngày, đã có nhiều người chịu không nổi, huấn luyện quả thực quá mệt mỏi. Sáng sớm giờ dần (3-5h) tam khắc đã phải dậy chạy quanh quân doanh vài vòng, xong rồi mới tới giờ ăn cơm, ăn cơm xong bắt đầu luyện thương giáo dưới sự giám sát của các vị tướng quân cho tới tận lúc giữa trưa mới được thả đi ăn cơm, kế tiếp có một canh giờ tự do nghỉ ngơi, bình thường Nhị Ngưu đều dùng để ngủ.
5 Ngày ấy trôi qua Triệu Nhị Ngưu liền đã quên chuyện này, hắn vốn là người không hay nhớ những chuyện phiền não, huống chi là việc đáng sợ như vậy, đương nhiên là càng sớm quên thì càng sớm nuốt trôi cơm ngủ ngon giấc.
6 Nam di dựng doanh trại đối diện Quan thành, ở giữa cách một con sông lớn. Thủ lĩnh nam di tên là Bố Khuyết Lương, là một quân vương còn khá trẻ, nhưng không những làm cho phía nam Vân Nam trở nên hưng thịnh cường đại, còn dần dần thâu tóm các tiểu quốc xung quanh tạo thành An Nạp quốc hiện tại, nay còn muốn tấn công nước Yên, đánh chiếm Quan thành, ý đồ xưng bá.
7 Hôm nay Triệu Nhị Ngưu rất không dễ chịu, không phải do chưa ăn no, mà do Lô quản sự đến gọi hắn. Nhị Ngưu đầy lòng nghi hoặc đổi lấy là điều đến chỗ hoàng tử điện hạ làm thị vệ.
8 Trầm Vân Phong khóc nháo đòi gặp Triệu Nhị Ngưu lần cuối, nói là không chừng lần sau gặp lại phải kêu Nhị hoàng tẩu. Trầm Trọng Sơn sắc mặt xanh mét, thiếu chút nữa vận công giết người, tên Tiểu Lục Tử ngươi, ngươi vừa ý liền tưởng rằng ai cũng vừa ý a! Cũng không nhìn Triệu Nhị Ngưu kia xem! Muốn Trầm Trọng Sơn ta vừa ý cũng cần phải có chút tư sắc a!
Cuối cùng Trầm Vân Phong vẫn là được gặp Triệu Nhị Ngưu.
9 Triệu Nhị Ngưu cảm thấy hoàng tử không xấu, lá gan cũng liền tăng lên. Chủ yếu là do Triệu Nhị Ngưu lớn lên trong thâm sơn, người người sinh sống hòa bình, không có tranh đấu, không có bóc lột, cho nên trong đầu hắn vốn không có quan niệm địa vị tôn quý gì gì đó, hơn nữa hắn còn là cái ngốc tử, không phải sao? Chính vì thế mà đại ngốc tử Nhị Ngưu của chúng ta ngay sau khi dùng số tiền Trầm Trọng Sơn cho, mua về một đống lớn công cụ cho Trương đại bá, liền đặt Trầm Trọng Sơn vào vị trí người tốt.
10 Triệu Nhị Ngưu lại ra trướng, có điểm không hiểu được, chính mình cũng chưa nói gì a.
“Kênh ở thôn ta có vấn đề gì sao?”
A Phúc thấy Triệu Nhị Ngưu đi ra, liền kéo hắn tới hỏi.
11 Trận này đương nhiên là Đại Yên quốc thắng, quân đội của Bố Khuyết Lương bị nước cuốn trôi tứ phân ngũ liệt, lại bị binh sĩ do Tư Mã Huy chỉ huy ẩn núp ở bên bờ sông thu thập không còn một mảnh.
12 Thời tiết thật là đẹp a, Trầm Trọng Sơn mở mắt nhìn nhìn thái dương ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, bên tai có tiếng chim nhỏ kêu líu ríu cùng_____ Trầm Trọng Sơn đen mặt nhìn Triệu Nhị Ngưu ngủ trên mặt đất, tiếng ngáy không hài hòa kia chính từ lỗ mũi Triệu Nhị Ngưu phát ra.
13 “Trầm Trọng Sơn, ngươi viết cái gì thế!”
Từ khi biết tên của Trầm Trọng Sơn, Triệu Nhị Ngưu liền cứ vậy gọi thẳng tên của hắn. Trầm Trọng Sơn cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại còn có một chút cao hứng.
14 Giờ tuất (19h-21h), không hiểu sao lại đổ mưa to, Triệu Nhị Ngưu ngồi cạnh cửa sổ ngẩn người nhìn hồ nước bên ngoài, Trầm Trọng Sơn ngồi trước bàn viết viết cái gì, một trận gió mát thổi tới, lật tung giấy Tuyên Thành trên bàn, Trầm Trọng Sơn buông bút, đi tới đứng bên cạnh Triệu Nhị Ngưu.
15 Về phần Triệu Nhị Ngưu, một tên đại ngốc tử, đến bây giờ còn chưa rõ ràng tình cảnh của mình, vẫn không hiểu được vì sao vừa rồi mới ra cửa lại một chút cũng không biết gì.
16 Một trận kình phong nổi lên, Trầm Trọng Sơn híp mắt, thầm nghĩ kiếm khí thật là lợi hại, xoay người bay ra thạch đình, liền thấy bên cạnh Trầm Thiên Vũ xuất hiện một nam nhân vận y phục thanh nhã, quanh thân tràn đầy sát khí.
17 Thượng Quan Lẫm dù sao cũng là kinh thành đệ nhất thị vệ, rướn người nhìn xuống vách đá, ngưng tai lắng nghe, gương mặt nghiêm túc không chút biểu tình, quay đầu nhìn đám ám vệ chân tay luống cuống nói:
“Phía dưới là nước.
18 Đám ám vệ giật mình phát hiện điện hạ của họ lại có điểm tràn đầy sức sống khác hẳn trước đây, khóe mắt ẩn chứa ý cười, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn ôm lấy Triệu Nhị Ngưu! Cho nên trong lòng họ nhất trí quyết định, Triệu Nhị Ngưu!!! Về sau chúng ta tuyệt đối sẽ ủng hộ ngươi, ngươi nhất định phải giúp điện hạ của chúng ta mãi luôn như vậy a!!!
~Triệu Nhị Ngưu còn không biết chính mình đã thu được sự ủng hộ của đám ám vệ, chỉ là cảm thấy quẫn bách, nằm trong lòng Trầm Trọng Sơn đẩy mãi cũng không ra, gấp đến độ ứa mồ hôi.
19 Triệu Nhị Ngưu vốn là nông dân, da dày thịt béo, qua vài ngày những vết thương kia đã tốt lên nhiều lắm, ngay cả sẹo cũng chưa lưu lại, bất quá việc này Triệu Nhị Ngưu cũng không quan tâm, chỉ mệt Trầm Trọng Sơn dùng không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm trên người hắn, thuốc tốt, thuốc quý cái nào dùng được thì dùng cho bằng hết.
20 Kinh thành càng ngày càng gần, Triệu Nhị Ngưu lại càng hưng phấn, cả ngày cùng Lương Viên nơi nơi chạy loạn, thấy cái gì mới mẻ thú vị cũng bàn tán ầm ĩ, buổi tối trở về những thứ đó nhất định sẽ ở trên bàn của Trầm Trọng Sơn.