1 Dương Tiếu thích Trần Lạc.
Chỉ như vậy thích một người.
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, rời giường, rửa mặt, mặc đồ lót,rồi tây trang, giày da, chuẩn bị xong xuôi.
2 Trái bóng rổ thoáng cái thoáng cái nện trên mặt đất, tung tóe hàng vạn bọt nước. Hắn tại khoảng sân rộng lớn thực hiện động tác ba bước vào rổ. Động tác lưu loát mà xinh đẹp.
3 Vài chục năm sống trên đời, hắn đều là đang đóng kịch, sắm vai đủ loại nhân vật, sắm vai hình tượng được cha mẹ thầy cô kì vọng, là một học sinh chăm chỉ hiếu học, một cán bộ siêng năng cần cù, thầy cô yêu mến, học muội ái mộ thần tượng
Về phần mình là con người thế nào, Dương Tiếu đã sớm quên.
4 Cuối cùng hai người đều tinh bì lực tẫn té trên mặt đất, chung quanh là mênh mông màu xanh, rời xa nhân thế, không biết mình đang ở phương nào.
Tiếp xúc Trần lạc, Dương Tiếu mới phát hiện cậu tuyệt không có thần bí như trong truyền thuyết.
5 Dương Tiếu ngồi trên phiến đá ngầm màu đen. Trần Lạc xách giày, đi chân trần trên bãi cát, lưu lại những dấu chân.
Một lát sau, Dương Tiếu quay đầu lại, chứng kiến Trần Lạc ở trên bờ cát viết chữ “Dương Tiếu cùng Trần Lạc vĩnh viễn cùng một chỗ”.
6 Dương Tiếu cùng ngón tay của Trần Lạc kết giao cùng một chỗ. Trong bóng tối, hắn nhìn ánh mắt của cậu.
“Thực xin lỗi, nuốt lời , không có mang cậu đi Tây Tạng.
7 Nhưng là hắn giống như con bướm bị mạng nhện quấn quanh, giãy dụa cuối cùng một tia điên cuồng, cũng là như thế yếu ớt vô lực. Hắn bắt đầu từng điểm từng điểm thỏa hiệp.
8 “Xem, có một cậu trai đang đuổi theo xe. ”
“Rất là nguy hiểm nha. ”
“Cần gì phải như thế?. . . . . . ”
“Là tiễn biệt ai sao?. . . . . . ”
————————
Ngày đó Dương Tiếu rời nhà đi lên trường, bầu trời mưa rơi lác đác, trên không trung sương mù ngưng tụ, thực vật một mảnh xanh mới.
9 Peter Pan cuối cùng cũng biến mất không thấy, đứa nhỏ cũng rời đi trờ lại tinh cầu của hắn. Đều phải đến lúc không thể làm trẻ con được nữa.
—————————–
Từ ngày đó trở đi.
10 Chạy rồi đuổi theo, rồi lại chạy cùng đuổi theo.
Cho dù đây là lần điên cuồng cuối cùng của đời này, một lần truy đuổi cuối cùng. . . . . .
Cậu, đã trốn hắn quá lâu.