41 Tôi vòng tới vòng lui trong phòng khách của Lăng Tiêu, thật ra thì cái nơi chỉnh tề tươm tất này nhìn cỡ nào cũng không giống như có người ở, phòng khách này chẳng có gì cho mình xem qua để giết thời gian.
42 Tôi chẳng biết mình đã ra cửa như thế nào, chẳng qua khi Lăng Tiêu kéo tôi ra cửa, tôi đập một phát thật mạnh lên nút thang máy.
“Em đi làm gì chứ?”.
43 Mẹ chỉ cho tôi ba ngày, dù tôi cảm thấy thời gian quá ngắn nhưng mẹ không bắt buộc Lăng Tiêu phải xuất hiện ngay trước mặt mình, tôi đã cảm thấy vô cùng cảm động.
44 Cuối tuần này mày không muốn về nhà rồi. Lúc mẹ nói ra câu này, tôi lập tức tưởng tượng đến cảnh tôi vừa bước chân đến cửa nhà, bố cầm bình trà quăng thẳng vào mặt tôi.
45 Tâm tình hiện giờ của tôi rất kỳ quái, phần thì thấy tội Hứa Bội Bội, phần lại hài lòng với cách xử lý Lăng Tiêu dành cho nhỏ. Vậy nên lúc ngồi trên xe, tôi một mực im lặng không nói lời nào.
46 “Làm sao bây giờ”. Tôi ngồi xổm xuống đất, uể oải thu dọn bãi chiến trường hôm qua, hỏi Lăng Tiêu.
“Thái độ của bố em không giống mẹ em à?”. Lăng Tiêu kéo một cái túi lớn.
47 “Mấy người…đến đây là sao?”. Tôi khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Tiếu Thiên và Đào Nhiên.
“Thăm tù chứ sao”. Từ Tiếu Thiên hí hửng, nhỏ giọng nói.
48 “Anh nói chuyện cái mốc xì á!”. Tôi vừa nằm xuống, những lời kia của Lăng Tiêu lại làm tôi bật dậy, tôi xoay người mắng. “Mẹ nó anh biết gì mà nói”
Tôi rất muốn nói bộ anh nghĩ anh nói cho vài câu là ba em thủng chắc? Ổng mà không đánh chết anh, em đây theo họ mẹ luôn.
49 Thật ra thì tôi muốn gọi luôn Uy ca với Trần Chí Xa đi ăn cơm. Hai đứa này đã quá lâu không cải thiện bữa ăn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệnh của Chí Xa đã chuyển thành xanh mét, khí chất nghệ thuật gia của Uy ca ngày càng nồng nặc, nghe bảo là để kháng nghị lại mấy món ăn ngày càng dở òm của ký túc xá, gã kiên quyết không cạo râu.
50 Nếu không phải kiếp trước tôi thiếu nợ Lăng Tiêu sạch tiền không còn một xu, chắc là còn thiếu nợ Đỗ Tâm Vũ nữa.
Tôi giơ di động lên nhìn Lăng Tiêu, tôi thấy chuyện này mình không nên quạu Lăng Tiêu, nhưng giờ trước mặt tôi chỉ có mình anh, tôi thật tình muốn cầm cái điện thoại đập thẳng vào mặt anh.
51 Tình huống này khiến cho chúng tôi có hơi lúng túng, lúc này chúng tôi không hề chuẩn bị tâm lý, Đào Nhiên, người vừa được Từ Tiếu Thiên đưa về ký túc xá đang ở trước mắt chúng tôi, lại cùng một người đàn ông khác trở về trường.
52 Tao phải chia tay với Đào Nhiên.
Từ Tiếu Thiên nói xong những lời này, bọn tôi giữ nguyên trạng thái im lặng mãi.
Tôi trầm tư một hồi mới sực nhớ là trong tình thế này nên châm điếu thuốc mới là hợp cảnh.
53 Máu tôi trào hết lên đầu, trừ đầu ra toàn thân lạnh buốt, tôi có nên gọi sẵn cho 120 trước khi cúp điện thoại, bởi vì dám xíu nữa tôi sẽ bị xuất huyết não mà ngã xuống đất không bò dậy nổi.
54 Note: *Tung hoa* Chúc mừng Lăng Tiêu đã lật được kèo =))
.
.
.
Tôi vùng vằng đứng bên xe Lăng Tiêu. Tôi bảo tôi nay em với anh không nói ra ngô ra khoai được đâu, anh để em đập cái chai kia một phát xem như xong chuyện à?
“Đến chỗ anh rồi hẵng nói”.
55 “Tối nay không trở về à?”
Tôi ngồi trên bồn cầu, đang cầm quyển sách “văn học thiếu nhi” để cạnh bên của Lăng Tiêu, đột nhiên anh đẩy cửa đi vào.
“Chết đi, ông nội anh!”.
56 Tôi ngồi trên giường chắp nối lại các đầu mối, điện thoại Từ Tiếu Thiên không bao giờ chơi quá tay, 24 giờ luôn mở máy, hai cục pin mang theo, muốn thay lúc nào cũng được.
57
Note: Thật ra giữa chương này và chương 54 có hai ngoại truyện về Từ Tiếu Thiên-Lạc Hiên, nhưng mà mình lười nhác không edit, không ảnh hưởng mấy đến tuyến truyện chính (dẫu sao cp chính là Lăng Tiêu-Kiều Dương), chỉ có một chi tiết là cuối cùng Từ Tiếu Thiên cũng lấy được số điện thoại của Lạc Hiên từ một người bạn cũ, sau đó mượn điện thoại Kiều Dương gọi cho Lạc Hiên để nói một câu, “Thật xin lỗi”, do đó mà số còn lưu trong mục liên lạc bên điện thoại Kiều Dương, đầu chương này có nhắc đến là vậy.
58 “Đến bệnh viện thú cưng làm thêm hai tháng để kiếm tiền học phí một năm?”. Lăng Tiêu nhìn tôi, có chút mờ mịt, đây căn bản là một chuyện không thể hoàn thành, học phí luôn rất vững vàng, không bao giờ hạ xuống theo khủng hoảng kinh tế.
59 “Chơi cái gì…chó?”. Tôi chỉ vào con ‘gấu’ trong nhà, vừa thấy tôi dám chỉ vào nó, nó lại nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, tôi đành rụt tay lại bỏ ra sau lưng.
60 9 giờ tối, tôi phóng ra khỏi tiệm, cảm giác giống như hồi học lớp 12 nhảy ra khỏi cửa nhà giáo viên dạy thêm, đầy mong đợi đối với giường ngủ, vô cùng oán hận cảm giác rời giường ngày mai.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 25