1 Khuôn mặt của người trước mặt mang đầy suy tư, “Ai,…phu nhân hay là trở về đi thôi, năm nay đã thu nhận không ít hơn 300 thái giám rồi, hơn nữa, hài nhi này, còn nhỏ như vậy, cho dù có nhận, trong cung này cũng không có ai rảnh rỗi, vậy thì ai sẽ nuôi dưỡng nó? Ta nói phu nhân hay là trở về đi thôi.
2 Sau khi trở lại phòng lau dọn, Lâm Lĩnh dường như nghe được tiếng huyên náo, chuyện gì đang xảy ra? Lâm Lĩnh duỗi đầu len lén nhìn vào trong phòng, một tổng quản đại nhân đã lớn tuổi mặc một bộ trang phục màu tím nói: “Lâm Đức Hải à, ta nói ngươi hà tất gì phải làm như vậy? ta cũng vì muốn tốt cho Tiểu Lâm tử , hơn nữa, hắn cũng không còn nhỏ, nên đi ra ngoài để nhìn xung quanh rồi, ta vốn có ý định đem hắn an bài đến bên người đại hoàng tử, ngươi cũng nên buông tay để cho hắn đi ra ngoài để làm việc thôi, bản thân cũng đã lớn tuổi, không thể mãi chiếu cố hắn được, nếu cứ như vậy hắn sẽ không thể trưởng thành được đâu.
3 Tiêu Nghệ Hàn nhìn người trước mặt, trong lòng nổi lên một chút đắc ý, hắn thật sự xinh đẹp, chỉ sợ trên đời này chỉ có một người có thể so sánh với hắn mà thôi, không sai, chính là nàng—Liễu Nhất Linh, chỉ có Liễu Nhất Linh xinh đẹp kia mới có thể cùng hắn so sánh… Tiêu Nghệ Hàn buông ra cánh tay đang dìu Lâm Lĩnh, nhìn Lâm Lĩnh nói: “Cái kia… ngươi…”.
4 Lâm Lĩnh ở ngoài điện đợi hơi lâu, có một tiểu thái giám chạy nhảy loạn xạ hướng hắn đi tới, đối hắn nở một nụ cười sáng lạn, khác với những thái giám khác đối với hắn luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, tiểu thái giám này lại vỗ vai Lâm Lĩnh một chút, nói: “Này! chào ngươi, ta tự giới thiệu với ngươi, ta là tiểu thái giám hầu hạ bên người nhị hoàng tử, gọi là tiểu Hoành tử, ngươi gọi là tiểu Lâm tử phải không? Sớm nghe chủ tử ta nói, bên người Đại hoàng tử mới có một công công hầu hạ tên Tiểu Lâm Tử.
5 Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu Hoành Tử: “Hoàng thượng giá lâm…”. Tiêu Nghệ Hàn cùng Tiêu Nghệ Uẩn hai người nhất tề hành lễ quỳ lạy. Mà hoàng đế lúc đi tới đại điện của Lân cung, đột nhiên ngừng lại cước bộ, thân thể run nhè nhẹ, trước mắt chính là thân ảnh mà chính mình đã tưởng niệm sau bao nhiêu năm, thật sự quen thuộc, thật sự… Lâm Lĩnh xoay người nhìn thấy một người mặc long bào chính là Tiêu Lăng Quân, lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng thánh an, nô tài không có nghe đến thông báo, cho nên… ách…”.
6 Tiêu Nghệ Hàn đang tự hỏi, đột nhiên Lâm Lĩnh đẩy cửa ra, nói: “Đại hoàng tử, đến lúc dùng bữa tối rồi, ngài muốn ăn tối trước hay là viết tấu chương trước?” Tiêu Nghệ Hàn nhìn Lâm Lĩnh một chút, gật đầu, nói: “Được rồi!” Sau đó liền đứng dậy ra khỏi phòng, tới phòng dùng bữa tối.
7 Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở bàn bên cạnh uống trà, nhìn Lâm Lĩnh, lông mi của Lâm Lĩnh giật giật, sau đó mở mắt, dùng tay dụi dụi mắt, nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn ngồi ở một bên, thoáng cái liền đứng lên, áo choàng da được khoác trên người cũng rơi xuống, hắn cúi xuống nhặt lên áo choàng bị rơi dưới chân, rồi bối rối quỳ xuống, nói: “Đại hoàng tử tha tội, Tiểu Lâm tử nhất thời không để ý, lại ngủ thiếp đi, thật sự là không nên.
8 Tiêu Nghệ Hàn sau khi được Lâm Lĩnh hầu hạ rửa mặt xong, liền cầm lấy một quyển kinh thư lên xem, vừa dùng bữa sáng vừa đọc kinh thư, còn chưa đọc bao lâu thì đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu thái giám thông báo: “An Thái quận chúa, Vân Hinh quận chúa giá lâm.
9 An Thái cùng Vân Hinh rời đi, Lâm Lĩnh dựa theo phân phó của Tiêu Nghệ Hàn ra tiễn các nàng, Thu Nhi lưu luyến nhìn Lâm Lĩnh không rời, trong lòng chất chứa vô số lời muốn nói cùng hắn, nhưng mà, đến cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
10 Lâm Lĩnh đi ở phía sau Tiêu Nghệ Uẩn, trong lòng cảm thấy khó hiểu không biết rốt cuộc Tiêu Nghệ Uẩn gọi hắn đến làm gì, Tiêu Nghệ Uẩn mang theo Lâm Lĩnh tới một lầu gác, Lâm Lĩnh ngẩng đầu nhìn, lầu gác này rất sạch sẽ, nhưng mà… “Rất kinh ngạc sao? Đây là một nơi rất bí ẩn, trong cung ít có người biết đến, bởi vì nơi này nằm phía sau Nam Cung của ta, khi còn bé do một lần tình cờ mà ta phát hiện ra nơi này, lúc đó nơi đây rất bẩn, ta phải bỏ ra một ngày một đêm mới có thể đem nó biến thành sạch sẽ, mà lầu gác này cũng là nơi cao nhất, cho nên đứng ở đây có thể nhìn được khung cảnh xung quanh trong hoàng cung này, thậm chí còn thấy được toàn bộ trường thành, ta rất thích nơi này, mau đến chúng ta cùng đi lên!” Tiêu Nghệ Uẩn vươn tay, hắn vừa nói vừa bò lên lầu, lầu này có kiến trúc rất là cổ quái, gồm hai lầu nhưng mà lầu một cùng lầu hai có khoảng cách rất ngắn, rất dễ dàng bò lên trên, Lâm Lĩnh không thể nào từ chối được sự nồng nhiệt của hắn, cũng không thể làm gì khác hơn là để Tiêu Nghệ Uẩn kéo lên.
11 Cách ngày giao tấu chương chỉ còn lại một ngày, thì Trương công công đã từ bên ngoài vọt vào, thở hồng hộc mà nói: “Đại… Đại hoàng tử, Hoàng thượng… Hoàng thượng cho triệu kiến các vị hoàng tử đến tẩm cung, hoàng thượng đang chờ… chờ… ngài mau nhanh lên một chút!”.
12 Tiêu Nghệ Kỳ ngây ngẩn cả người, không thể nói gì để chống đỡ. “Được, nếu Tam hoàng tử quan tâm đến ngôi vị hoàng đế như vậy, vậy thì Tiểu Lâm Tử cũng nhận mệnh mà làm theo, bây giờ sẽ mang Tam hoàng tử và các vị đại thần đi xem di chiếu của Hoàng Thượng một chút.
13 Rất nhanh, Tiêu Nghệ Hàn đăng cơ lên làm Hoàng đế, nhưng địa vị của hắn lúc này không được củng cố, bởi vì có Lưu Huân luôn gây rối, khiến cho hắn rất khổ não, An Thái có đến tìm hắn mấy lần, ý tứ nói đến chức vị Hoàng Hậu kia đã ham muốn từ lâu, mà An Vương gia là trọng thần trong triều, chỉ có hắn mới giúp Tiêu Nghệ Hàn chống đỡ với thế lực của Lưu Huân.
14 “Cái gì?” Từ phía bên trong Dưỡng Tâm Điện truyền ra một tiếng rống tật lớn. “Hoàng… Hoàng thượng… Ngự Thiện Phòng vừa báo lại cho nô tài…” Tiểu thái giám quỳ gối mà không ngừng run rẩy trả lời, trong giọng nói cực kỳ khủng hoảng.
15 Tiêu Nghệ Hàn tiến lên ôm lấy Lâm Lĩnh, một lần lại một lần mà hôn xuống, cũng không hề để ý đến phản kháng của Lâm Lĩnh cứ như thế kiên trì hôn, áp vào trên môi hắn, chậm chạp không chịu rời đi, đem Lâm Lĩnh kéo sát vào ngực của mình, cảm giác được trống ngực của Lâm Lĩnh làm cho Tiêu Nghệ Hàn nhiệt huyết sôi trào.
16 “Hoàng hậu nương nương giá lâm. ” Tiểu thái giám ngoài cửa thông báo. Lâm Lĩnh chấn động, không biết nên làm thế nào cho phải. “Không cần khẩn trương.
17 “Ta…” Lâm Lĩnh nhìn ánh mắt nóng rực của Tiêu Nghệ Hàn, không biết nên nói cái gì, mặt đỏ bừng … “Đừng… Đừng…” Môi Lâm Lĩnh một lần nữa bị Tiệu Nghệ Hàn hôn xuống, khuôn mặt của hắn đều đỏ bừng lên.
18 Tiêu Nghệ Hàn chờ ở bên ngoài Từ Ninh Cung, trong lòng có chút lo lắng, Y biết Thái Hậu gọi Lâm Lĩnh vào một mình thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
19 Tiêu Nghệ Hàn ôm lấy Lâm Lĩnh đang ghé vào trên bàn ngủ say, kết quả làm cho Lâm Lĩnh tỉnh dậy. “Ưm…” Lâm Lĩnh xoa hai mắt nhìn Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Ách… Hoàng… Nghệ Hàn, ngươi tới rồi?” “Đúng vậy, ngươi như thế nào lại ngủ ở chỗ này?” Tiêu Nghệ Hàn vừa hướng bên giường đi đến, vừa hỏi Lâm Lĩnh.
20 Lâm triều trôi qua, Tiêu Nghệ Uẩn vẫn còn nán lại, Tiêu Nghệ Hàn biết rõ Tiêu Nghệ Uẩn lưu lại là có ý tứ gì. “Hoàng đệ, còn có việc sao?” Tiêu Nghệ Hàn chọn mi, cố ý hỏi.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 50
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121