1 Đó là một nam nhân rất có mị lực, hắn ngồi trên ghế sa lông phòng khách, hai tay khoát hai bên, ánh đèn lờ mờ ám muội chiếu vào gò má, mặt hắn góc cạnh rõ ràng lập thể, cặp mắt hoa đào nhợt nhạt nhắm lại, sống mũi cao thước môi bạc lúc này hơi giương lên, dung mạo như vậy khiến người ta nhìn thấy liền không dời nổi mắt.
2 Mẹ Thư Nhiên mắc bệnh ung thư, nhà cậu nghèo chỉ mỗi bốn bức tường, căn bản không bỏ ra nổi tiền chữa bệnh cho mẹ. Thư Nhiên từ bỏ việc học đi làm công kiếm tiền, mỗi ngày tiêu phí tiền như nước, tiền lương còn lại một ít không đủ chống đỡ.
3 Sáng sớm Lục Lê tỉnh dậy, vốn muốn gọi cho thư ký muốn cô đưa hai phần bữa sáng mang lại đây, suy nghĩ một chút, hắn liền nhấc máy gọi điện.
Thư ký này là do Diệp lão gia tự mình chọn cho Diệp Tu Minh, trên thực tế là lão gia sắp xếp cơ sở ngầm ở bên cạnh hắn, nếu không phải Lục Lê làm lại mấy lần, ngoại trừ phát hiện cô ta có ham muốn bát quái ở bên ngoài, bản tính cô ấy cũng không xấu, nếu không đã sớm đem cô ta ném ra ngoài.
4 Ngày thứ hai Lục Lê rời giường liền cho trợ lý gọi điện thoại, muốn hắn làm tốt thủ tục nhập học cho Thư Nhiên.
Vị trí trường học Thư Nhiên hóa ra là một khu nhà phổ thông cao trung, trừ trị an kém, hoàn cảnh bên ngoài không tốt, toàn thể bầu không khí trường học cổ quái, bởi vì tính khí Thư Nhiên khá trầm lặng, ở trường học không bị những học sinh khác bắt nạt.
5 Sáng sớm cách ngày cửa biệt thự vang lên tiếng gõ, Thư Nhiên đang làm cơm ở nhà bếp đi ra mở cửa, cửa mở ra, nhìn thấy một người nam nhân bận âu phục, xách trên tay bao lớn bao nhỏ.
6 Lục Lê nhìn bầu trời tờ mờ sáng, mây đen u ám che kín ánh mặt trời, hết thẩy hiện ra không khí nặng nề. Hắn đem điếu thuốc trong tay hút lên, từ trong miệng phun ra một vòng khói.
7 Tháng ngày như nước chảy mây trôi, đảo mắt liền qua một năm, từ lần đó Lục Lê hiếm thấy Lương Cảnh, cũng rất ít khi nhận được lời mời đi chơi từ Lương Cảnh, xem ra thằng nhóc này thu lại tính tình, nếu không liền bị anh hai cậu ta quản lý gắt gao.
8 Lúc trước trong luân hồi, Lục Lê xác định hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác trái tim kiềm nén như lúc này.
Bởi vì trước đó hắn chưa bao giờ cùng Thư Nhiên trải qua quá trình thân mật với nhau, nhiều lắm ở trên thương trường viện trợ.
9 Cuối cùng Thư Nhiên lựa chọn trường học cao đẳng tại thành phố A, ngành học hệ tài chính.
Trường đại học thành phố A tuy rằng xếp hạng hơi thấp, nhưng hệ tài chính rất chuyên nghiệp có tiếng lừng lẫy ở quốc nội, hơn nữa quan trọng nhất chính là, nó cách nhà Lục Lê khoảng mấy chục mét lộ trình.
10 Lễ tang mẹ Thư Nhiên một tay Lục Lê xử lý, ngày đó khí trời rất âm u, trên trời mưa bay tí tách, đợi mưa gần tạnh, một đợt tuyết nhỏ rơi xuống.
Tuyết vẫn rơi, đến cuối cùng diễn biến thành trận tuyết lớn như lông ngỗng
Tới tham gia lễ tang nhân số cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít người, trong nhà Thư Nhiên không ai thân thích, qua loa cử hành xong nghi thức, liền đưa đến nhà tang lễ hạ huyệt.
11 Khi hắn nói xong câu đó thì trong phòng rơi vào một trận yên tĩnh quái dị, coi như trên ti vi có ồn ào đi chăng nữa, cũng không thể nào áp chế được bầu không khí đóng băng.
12 Tâm trạng Lục Lê nghĩ, hai người này làm sao lại đi cùng nhau?
Thấy Lương Cảnh còn vung vẩy nắm đấm muốn đánh người đàn ông nằm trên đất, Lục Lê tiến lên kéo tay hắn, còn chưa mở miệng, Lương Cảnh há mồm quát: “Con mẹ mày, mày là thằng nào dám ngăn cản ông?”
Lục Lê rõ ràng biết tính khí Lương Cảnh chó điên, hắn nói: “Mối thù, mấy ngày không gặp cậu liền quên tôi rồi?”
Lương Cảnh hai mắt không có tiêu cự đột nhiên ngưng tụ lại, nhìn chăm chú Lục Lê một lát, mới cúi đầu ủ rũ thả xuống nắm đấm, chậm chập kêu một tiếng: “Diệp Tu Minh.
13 Ba năm không gặp, Lục Lê phát hiện Thư Nhiên có biến hóa rất lớn.
Tây phục màu đen phác họa thân hình thon dài, bộ dáng vẫn nhu hòa như thế, con ngươi nồng nặc đen thui hiện ra sắc thái, lúc trước thấy cậu có vẻ mặt co rúm dường như biến mất không còn tăm hơi, trong ấn tượng khuôn mặt hiện tại tựa như cười mà như không phải cười.
14 Lục Lê cực lực nhẫn nhịn muốn đánh cậu một trận, cắn răng hỏi: “Có ý gì?”
Thư Nhiên buông hắn ra, trầm mặc liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.
15 Nói đến rất buồn cười, Lục Lê ngay ở trong nhà hắn bị giam cầm công khai.
Đáng tiếc Lục Lê cười không nổi.
Ban ngày Thư Nhiên liền ra ngoài không biết đi làm cái gì, chỉ là mỗi ngày cậu đều vì Lục Lê tự mình làm cơm, buổi trưa cũng là vội vội vàng vàng chạy về làm xong cơm trưa lại đi ra ngoài.
16 Hứa Tĩnh từ phòng nghỉ ngơi trở về, liền nghe nói chủ tịch mới nhậm chức dẫn theo một người nhìn rất quen mắt tới công ty, người kia thật giống như Diệp tổng.
17 Thư Nhiên dằn vặt Lục Lê đến tận nửa đêm, mới ôm eo hắn ngủ.
Ý thức Lục Lê vốn ảm đạm, nhưng thời điểm hắn vừa muốn ngủ, trong đầu vang lên tiếng “Keng” một tiếng, là hệ thống thế giới này truyền tin tức cho hắn.
18 Hệ thống đối với Lục Lê nói, độ HE lại bắt đầu xúc động lòng người tốc độ chầm chậm tăng lên.
Phương Thanh Nhã bên kia đã tìm được người hiến tủy thành công, giải phẫu rất thuận lợi.
19 Đợi đến khi Lục Lê cảm giác được cơn đau chầm chậm giảm bớt, ý thức cũng từ từ khôi phục, liền nghe hệ thống ở bên tai nói: “Tiến vào thế giới mới thành công, tôi hiện tại đem tình huống căn bản đưa đến cho cậu.
20 Lục Lê bỏ ra một quãng thời gian mới thích ứng thân phận mới này.
Y mở cửa xe thể thao xa hoa ra, đeo lên kính râm màu đen, liều cái mạng già nhấn ga đến vận tốc một trăm hai mươi, gió vù vù lướt qua tai, Lục Lê cả người đều trong gió ngổn ngang.