121
Tầm nhìn chạm tới chỉ là một vùng tăm tối.
Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Toàn thân đều kêu gào đau nhức, chỉ cần hơi động nhẹ chút, xương cốt như rạn nứt ra, không thể chắp vá được nữa.
122
Biến thái.
Biến thái biến thái.
Lục Lê nghe được hàm răng của chính mình va chạm nhẹ nhàng lẫn nhau, anh đang sợ hãi, rất sợ hãi, thân thể không khống chế được liền run rẩy lên.
123 Lúc này Nam Thù mới phát hiện trên mặt nam nhân đỏ ửng không bình thường, cậu đứng lên, hai tay nâng mặt Lục Lê lên, đem cái trán chống đỡ tới, quả nhiên cảm nhận được nhiệt độ nóng bức kinh người truyền tới từ nam nhân.
124 Rõ ràng Nam Thù còn rất nhiều thủ đoạn, Lục Lê không dám đi trêu chọc cậu. Anh hiện tại lựa chọn duy nhất chính là thuận theo cùng thỏa hiệp, sau đó ở bên trong gian phòng này bị Nam Thù giam cầm cả đời, an nhàn vượt qua quãng đời còn lại.
125 Lục Lê nhìn Nam Thù đi ra cửa, sau khi tiếng cửa đóng rầm một tiếng, anh mới thu hồi tầm mắt, hồi tưởng lại trước khi đi Nam Thù còn cảnh cáo cùng ánh mắt nguy hiểm, đột nhiên Lục Lê cảm giác mình có chút mệt mỏi.
126 Lục Lê nhận một cái bạt tai tát trời giáng, ý thức anh còn dừng lại lúc mình còn đang ngủ, thân thể đã hoảng loạn liền hành động trước, lúc nữ nhân còn đang mắng chửi thúc giục anh mau bận quần áo vào, anh liền vội vàng đi đến phòng tắm để rửa mặt.
127 Cho dù Lục Lê là con trai ruột của bà, nhưng bà cũng không đem nhiều sự chú ý đặt trên người anh. Lục Lê biết, đại khái bởi vì tướng mạo chính mình cùng người được xưng là ba kia rất giống nhau, nữ nhân hận ông, ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng muốn làm bẩn mắt bà.
128
Nhà Lâm Hữu so với những gì Lục Lê tưởng tượng còn lớn hơn nhiều.
Lâm Hữu vẫy lui người hầu muốn tiến lên, đưa hai người bọn họ ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu đàm luận điều kiện khế ước.
129
Cách ngày Lục Lê tỉnh lại, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ còn có chút hốt hoảng, tiếp đó hậu tri hậu giác nghĩ đây là nhà Lâm Hữu.
Anh vén chăn xuống giường, phủ thêm lớp áo sau đó đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nghe trên đỉnh đầu có tiếng chuông cửa vang lên, Lục Lê ngẩng đầu lên, mới phát hiện treo bên trên khung cửa chính là cái chuông gió.
130
Cha dượng anh bị bắt bỏ tù, mẹ anh thì nhảy lầu bỏ mình.
Lục Lê cũng không thể nói rõ mình cao hứng hay là khổ sở, anh nghĩ, vốn thế giới này không chân thực tồn tại, không có gì phải khổ sở cả.
131 Nhà Lâm Hữu vẫn trong ký ức như vậy, chỉ là bọn họ sau khi trở về cùng nhau toàn bộ người hầu đều biến mất không thấy, Lục Lê rất lâu rồi chưa về lại nhà Lâm Hữu, lúc này mới phát hiện toàn bộ nhà đều trống rỗng, chỉ có một mình Lâm Hữu ở đây.
132
Tích ——!
Lục Lê từ trong mộng bừng tỉnh, nghe được tiếng vang chói tai này liền luống cuống tay chân đứng lên, mở ra nút màu đỏ đặt phía trước giường, sau đó liền hô to: “Hộ sĩ! Nhanh lên một chút mau lại đây!”
Bác sĩ cùng hộ sĩ vội vàng chạy tới, Lục Lê lùi ra sau vòng ngoài, ở bên ngoài lo lắng nhìn về hướng giường bệnh.
133
Lục Lê sửng sốt.
Theo lý mà nói, thời điểm hệ thống tung ra điều kiện mê người như vậy, anh phải nên sung sướng như điên, lại giống như chín thế giới khác tiêu sái rời đi, lại thiên ân vạn tạ đối với hệ thống nói “Cám ơn mày”.
134
Lục Thận Hành cũng cảm thấy chính mình không phải người tốt lành gì.
Cho nên đến một ngày anh chịu đựng sự trừng phạt chó má, cái gì mà mười lần luân hồi, trong lòng anh không có nhiều dao động lắm, thậm chí có điểm muốn cười.
135 Hành động của Lục Thận Hành tự tiện cướp lấy hệ thống khiến cho tổng bộ chú ý, nhưng anh lại dựa vào virus xâm nhập cơ sở dữ liệu, vì thế giới sắp vặn vẹo mà làm bộ mặt hoàn mỹ giả dối, đồng thời cũng lừa gạt bộ điều tra tuần tra hệ thống đang ở khắp nơi trong không gian.
136 Bị cưỡng chế rời khỏi ký chủ, Lục Thận Hành ít nhiều gì cũng hoảng hốt một chút, mà sau khi được trói chặt đến ký chủ hiện tại, Lục Thận Hành mới hoàn toàn minh bạch tại sao lại có chuyện này.
137
Tô Cẩn Ngôn chưa từng quên cậu đã từng có được phần ấm áp ấy.
Không thể quên bên cạnh còn có rất nhiều người. Trên mặt anh có ý cười ôn nhu mê say, ngón tay mảnh khảnh mang theo mùi hương ánh nắng mặt trời, tiếng nói ôn thuận dễ nghe cho dù có nghe hoài cũng không chán, nhất cử nhất động của người nọ tựa hồ có thể tác động đến thần kinh cậu.