1 Mị Ảnh. Đó là cái tên người ta hay gọi y. Về phần tên thật của mình thì có lẽ y đã quên mất rồi.
Lờ mờ trong mớ kí ức còn sót lại, y nhớ mình từng có gia đình, một gia đình rất ấm áp.
2 “Ngươi phải trung thành với ta. ”
Đó chính là lời thề của Mị ảnh, cả đời này y vĩnh viễn phục vụ Hoàng Phủ Duật.
___________________
Mười năm, từ ngày nào đó cho tới bây giờ, đã mười năm.
3 Mị Ảnh không dám tin vào cảnh tượng y nhìn thấy trong phòng lúc này.
Hoàng Thượng…Cùng Bạt Thác Vô Nhược…
Không…. Sao lại như vậy được? Hoàng Thượng sao có thể có loại quan hệ này với hắn ta?
“Hoàng Phủ Duật…Duật ── Đừng ghét ta…A a…”
Trong phòng, hai gã nam tử chăm chú quấn lấy nhau, đôi chân trắng nõn tách ra, người nọ ngồi ở trên người Hoàng Phủ Duật, tùy ý lắc lư nương theo luận động của Hoàng Phủ Duật, hai mắt đầy sương mù, cả khuôn mặt hắn đều đẫm nước mắt.
4 Tìm không thấy, như vậy…Coi như xong a.
Có một mình, rất cô độc.
Mười năm trước, y hẳn là nên đi theo lão ăn mày, căn bản không nên kéo dài cuộc sống tàn tạ đến bây giờ.
5 Chậm rãi vận chuyển khí mạch vào người nam tử, hai tay hắn nắm lấy cánh tay y, chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt kia.
Nhưng mà, một lát sau, hắn buông ra.
6 Tiểu Du? Người kia đang gọi ai?
“Ta không phải Tiểu Du của ngươi, ta gọi là Mị Ảnh. ”
“Không sai, đều là ngươi. ” Thiếu niên kéo y, đưa y cách xa cánh cửa trước mặt.
7 Mị Ảnh phẫn nộ trừng mắt hắn.
Hắn có tư cách gì quản y? Y muốn chết hay muốn sống thì đều là chuyện của y, người này dựa vào cái gì chứ?
“Giải huyệt đạo!”
“Trừ phi ngươi bỏ ý niệm tìm cái chết trong đầu.
8 Giản Phàm áy náy, “Ta không có ý tứ gì cả. ”
“Không sao, ta cũng không để ý. ”
Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, Giản Phàm mở miệng “Không bằng ta giúp ngươi đặt một cái tên?”
Đặt tên sao? Ngực thắt lại, có một loại cảm giác không tên chiếm hữu.
9 Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, thể lực Mị Ảnh đã có chuyển biến rất tốt.
Xuống giường đi đi lại lại không thành vấn đề.
Y đưa tay ra xoa xoa cái lưng mỏi nhừ, một hồi bước ra ngoài phòng, tiếp xúc không khí mới mẻ bên ngoài.
10 Còn mặt khác, sau khi nghe Giản Phàm giải thích, Mị Ảnh nội tâm thở dài một hơi.
Quả nhiên là y suy nghĩ nhiều quá.
Hắn cho rằng, cho rằng ── Giản Phàm sẽ đối hắn làm loại chuyện……
May mắn không phải như y suy nghĩ.
11 Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu vang, mơ hồ theo cửa sổ truyền vào trong phòng.
Mị Ảnh trở mình, mắt mở to không hề có điểm buồn ngủ.
Ngủ không được.
12 “…… Giản Phàm, ngươi, ngươi muốn làm gì……”
“Giúp ngươi giải độc. ”
Sợ lát nữa Mị Ảnh sẽ phản kháng, Giản Phàm kiên quyết điểm huyệt đạo của y, làm y không nhúc nhích được thân thể.
13 Giản Phàm đang ngủ bị thanh âm của y đánh tỉnh, hắn híp nửa mắt, nhìn thấy Mị Ảnh bán ghé vào bên giường, hắn thân thể dịch tới gần y, đặt tay lên phía sau lưng của y, “Mị Ảnh, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?”
“Đừng đụng vào ta!”
Y dùng lực hất rơi tay Giản Phàm.
14 Mị Ảnh đột nhiên quay đầu lại, “Ý là ── nếu như ta nghĩ hoàn toàn giải độc, còn phải tiếp tục lặp lại làm chuyện như vậy?!”
“Đúng vậy. ”
“…… Đáng giận!”
Giản Phàm quay đầu, nhìn về phía nơi khác, “Nếu như ngươi bài xích cùng người khác phát sinh quan hệ, ngươi có thể tìm người yêu của ngươi…… Loại sự tình này không nhất định phải là người đầu tiên giải độc, ta…… Ta cho rằng phải thẳng thắn cùng ngươi nói rõ bệnh tình, nhưng cứ như vậy cho ngươi chạy xuống núi, đêm nay phát tác…… Tùy tiện cùng người khác giao hợp…… Không tốt lắm.
15 Giờ Hợi (21 ~ 23h) vừa đến, từ trong cơ thể Mị Ảnh lập tức tuôn ra từng đoàn từng đoàn cảm giác khô nóng từ bụng giữa chậm rãi tràn lên, nóng bỏng thông qua mạch đập trải đến chu huyệt toàn thân.
16 Mị Ảnh rất nhanh liền từ bể dục khôi phục lại.
Dương tay, y tức giận ra một cái tát, Giản Phàm trên mặt lập tức xuất hiện năm dấu đỏ.
“Ngươi, ngươi tên hỗn tướng này…… Hèn hạ, tiểu nhân hèn hạ!”
Giản Phàm tỉnh táo nhìn chăm chú y, “Tại sao phải chờ chết?”
“Ta chết hay sống ngươi quản cái rắm à!”
“Ta là đại phu, không thể trơ mắt nhìn ngươi tử vong.
17 Y theo ước định, Mị Ảnh ở lại chỗ của Giản Phàm.
Cũng giống như lời Mị Ảnh nói đêm đó, y không hề chủ động cùng Giản Phàm nói chuyện, cho dù Giản Phàm chủ động mở lời, y cũng chỉ là thoáng gật đầu coi như phản hồi.
18 Lại đến ngày rằm.
Trăng kia treo trên màn đêm lại châm chọc như vậy.
Nguyệt quang sáng tỏ khiến mắt y đau đớn, Mị Ảnh hơi nheo mắt mắt.
Cảm giác khô nóng quen thuộc dâng lên, y yên lặng đặt hạ chén trà, đứng dậy đến phòng cách vách.
19 Mị Ảnh mở to mắt, nhìn không thấy biểu tình của Giản Phàm, Mị Ảnh hoảng hốt không rõ.
Ba chữ, nặng nề mà đặt ở trong lòng y, mỗi một lần hô hấp đều trầm trọng cực kỳ.
20 Hai người lúc này mới đột nhiên thở dài một hơi.
Nam hài đột nhiên đề nghị, “Tiểu Dịch, chúng ta đem Tiểu Thu ôm ra ngoài chơi đi?”
Không phải không muốn, nên nam đồng rất nhanh đồng ý đề nghị của nó, dù sao mình đã rất lâu chưa có ra khỏi cửa phòng.