1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2
Thái Dương mê man tỉnh dậy.
Chết, kỳ thực ra cũng không dễ dàng như vậy. Nếu như những bụm máu tụ và những vết khâu rạch nơi bụng kia không truyền tới cơn đau rợn người.
3
Sáng hôm sau, văn phòng công ty.
Đúng như dự đoán của Thái Dương. Bình thường anh luôn là người tới sớm nhất, thế nhưng hôm nay mới hơn 7h sáng đã thấy mấy chị em có mặt, đang vừa ăn sáng vừa rôm rả tíu tít.
4
Ở đời, Người chưa trải qua thì sẽ không hiểu, đôi khi còn cứ tự cho mình là kẻ thông thái mà đem lời khuyên bảo tất thảy mọi thứ.
Nhưng một khi trải qua rồi, quá hiểu rồi thì chỉ mong được bình an đã là tốt lắm.
5
Hai kẻ đó bên nhau, chẳng khác chi hai mặt trái phải của một đồng xu. Tưởng như là không có gì hợp nhất, hóa ra, lại là hợp nhất đến không ngờ.
Một kẻ trầm buồn ít nói, đôi khi nở một nụ cười ôn nhu lấy lệ.
6
Văn phòng. Thêm một đoạn thời gian trôi qua.
Nói như thế nào cho rõ nhỉ.
Mọi người cứ nghĩ rằng chỉ có phòng sales mới hay phải đi gặp khách hàng này nọ.
7
Sáng hôm sau.
Thái Dương thức dậy với cái đầu ong ong nhức nhối
Nguyễn Hoàng không nằm bên, chắc hẳn lại xuống chạy bộ.
Vừa bước vào phòng tắm, cậu theo thói quen tắm sớm của mình bèn lột áo bỏ sang một bên.
8 Khánh Trà chờ đợi vài ngày vẫn là không thấy chút hồi âm gì từ phía Thái Dương, trong lòng nóng như lửa đốt. Sinh ra đã là một vị tiểu thư, lớn lên cũng vẫn như một bông hoa trong nhà kính.
9 Thế nhưng, nếu chỉ như vậy, có lẽ Thái Dương không cần phải xấu hổ tới mức sau này, mỗi khi nhắc lại sự việc đêm hôm ấy đều thực muốn ngại tới đỏ mang tai.
10
11h trưa.
Sếp Trung sốt ruột tới nỗi đầu sắp mọc ra ba cọng eng teng.
Trời ạ?!
Hai tên này làm gì mà gọi tới cháy máy cũng không đứa nào nghe hết.
11
Trên xe, đường hướng Sân bay Tân Sơn Nhất.
Sếp Trung mắt tròn mắt dẹt nhìn người bên cạnh:
- Cậu chắc chắn chứ?
- Nói ba lần rồi đó.
12
Vậy nhưng, thứ mà Thái Dương biết lại quá ít.
Cứ ngỡ gom rồi vay thêm cho đủ số tiền kia mọi thứ sẽ ổn thỏa, mọi thứ sẽ có thể trở về với đúng những thứ mà cậu đang sống,
Hóa ra, lại không hề đơn giản.
13
Quảng Châu.
Trong cơn mơ chập chờn giữa bầu trời nơi xa lạ. Tiếng gọi đứt quãng như ăn sâu vào tâm trí. .
- Nguyễn Hoàng. . Nguyễn Hoàng.
14
Không có gì là kịp, hay không kịp.
Cũng không có gì là bạch mã hoàng tử ở ngoài đời, luôn có thể tới cứu nguy vào những tình huống đau đớn nhất.
15
Ba tháng sau,
Sài Gòn. , căn phòng nhỏ.
Tên tóc xoăn nào cứ bám chặt lấy eo Thái Dương, nhất định không cho cậu ngủ, trong tiếng mưa đêm vảng vất từng hạt nhẹ, Thái Dương như không thể tin nhíu mày nhìn kẻ đang trần như nhộng mà đè lên mình, có phần bất đắc dĩ mà nói:
- Nguyễn Hoàng, Xuống khỏi người anh.
16 Khi yêu đơn phương một người, trước mặt người ấy chúng ta là đang quỳ, chỉ đến khi đã buông tay được rồi mới có thể chân chính nhìn ngang mày mà nói chuyện với nhau.
17
Sáng hôm sau, công ty.
Một đêm quá độ, đến muộn cũng là điều khó tránh. Vậy nhưng thái độ lúng túng của Thái Dương sáng nay hoàn toàn không qua mắt được Nguyễn Hoàng, khiến vừa tới nơi cậu liền rẽ thẳng vào phòng sếp Trung.
18
Chủ nhật.
Vì giữ sức cho một ngày chuyển nhà khá vất vả, nên dĩ nhiên tối hôm qua Thái Dương ngoài việc ban phát ít đậu hũ, nhất định không để Nguyễn Hoàng được voi đòi hai bà Trưng.
19
Trước cửa phòng nhân sự, chị lao công cố gắng vừa kéo vừa giữ lại cô gái trẻ đang ngấn nước mắt giận dữ muốn xông vào. Vậy nhưng dường như không ăn thua, cô gái trẻ cương quyết giằng ra bước vào phòng, ném chiếc hộp quà méo mó phi thẳng lên người Thái Dương,
- Bốp!
Theo đường rách móp của hộp, những hình ngôi sao nhỏ vương vãi đầy bàn làm việc.
20
Kết quả hoàn toàn không như mong đợi
Giám đốc công ty X không hề có ý định tiếp chuyện người của công ty cử xuống, thậm chí còn giăng một dàn bảo vệ phía ngoài ngăn cản.