1 Cơn mưa nhẹ cứ rới tí tách suốt cả một ngày, còn chưa đến hoàng hôn, sắc trời cũng đã u ám.
“Một cơn mưa thu một hồi rét a”.
Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu nhìn trời, bắt chước động tác của lão nhân mà cảm thán, sau đó xoay người đi vào trong phòng.
2 Nộn Thảo lại không có nghe bọn họ đấu võ mồm, y nghĩ nghĩ, vào phòng, cầm tay Nguyệt Nha Nhi không biết nhỏ giọng nói chút gì đó, sau đó vẻ mặt Nguyệt Nha Nhi thật kinh ngạc.
3 Buổi tối Nam Cung Dạ Hiên dọn một bàn thức ăn phong phú, Nguyệt Nha Nhi cũng là loại người lãng trí, lúc xem thư thì khóc ròng, nói mình là đứa nhỏ không ai cần.
4 Nguyệt Nha Nhi nằm trên tháp, nhớ lại những việc sau khi gặp lại Nam Cung Dạ Hiên, quả thực giống như đang nằm mơ, nhất là tên sát thủ không rõ lai lịch kia, y âm thầm quyết định, lần sau nếu tên sát thủ này còn dám đến, mình nhất định phải bắt được hắn để hỏi rõ ràng, tối thiểu cho dù chết, cũng phải làm quỷ no, nga, không đúng, là quỷ hiểu rõ vì sao mình chết.
5 Cũng may Nam Cung Dạ Hiên cũng không cùng y so đo, hai người đi vào trong đại sảnh, chỉ thấy một căn phòng to hoa lệ đã đứng đầy người, nghĩ một phụ nhân ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi ở trong đó, Nguyệt Nha Nhi biết vị chính là thái phi của vương phủ, vội vàng tiến lên quỳ lạy tham kiến.
6 Đây là tình huống gì? Nguyệt Nha Nhi nhìn hai thân ảnh va chạm vào nhau trên đầu tường, cả người đều ngây dại: chẳng lẽ y xui xẻo như thế? Vừa định trốn chạy, liền lại gặp tên thích khách tà tâm bất tử này sao?
Nga, không đúng, phải nói, y liền gặp may mắn như thế, lúc này gặp được thích khách, cố tình Nam Cung Dạ Hiên lại ở bên người.
7 “Ngươi… Ngươi không thể nói chuyện không giữa lời…” Nguyệt Nha Nhi bị dọa cho hồn phi phách tán, mà Nam Cung Dạ Hiên lại đỏ mắt, đưa tay muốn xé bỏ hà y trên người y.
8 Nam Cung Dạ Hiên trừng mắt nhìn y một cái, Thu Hương cũng trừng y, xuất ra uy phong cọp mẹ nói: “Đi đi đi, đồ ăn cũng không lấp kín miệng ngươi. ”
Vài người nói đùa một hồi, đến tiền thính ăn xong điểm tâm, bỗng nhiên một tiểu tư lại báo người phái đi điều tra thân thế Nguyệt Nha Nhi đã trở lại, muốn gặp Nam Cung Dạ Hiên.
9 Y thật sự là quá cảm động, tuy rằng khi rời khỏi Nhiễm Trạch vương phủ, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ cùng sợ hãi, tuy rằng đã cùng Nam Cung Dạ Hiên ở chung, cũng bất quá hơn một tháng đích thời gian, nhưng mà tại đây trong đó, người nam nhân này cho y những điều tốt đẹp mà cả đời này y vốn chỉ cho rằng đó chỉ là những hy vọng xa vời không vớt đến, cái loại cảm giác toàn tâm toàn ý được yêu, được cưng chiều, trở thành trân bảo này.
10 “Nàng cho tới bây giờ đều chỉ làm quá mọi chuyện, chuyện đáng tin ngàn vạn lần đừng tìm nàng. ” Nam Cung Dạ Hiên vừa nói, liền phất tay cho đoàn ngựa dừng lại, sau đó đem bọn ảnh vệ âm thầm đi theo cùng bọn hộ vệ trên mã xa gọi xuống dưới, để bọn họ cẩn thận kiểm tra xe cùng vật phẩm trong xe, cần phải xác định vương phi chưa từng ở đây.
11 Bọn hộ vệ cùng ảnh vệ của vương phủ rất hiểu biết nương nương nhà mình, một người trong đó đi đến trước mặt Nam Cung Dạ Hiên, nhỏ giọng nói: “Vương gia, đã như vậy, ngài hãy nén bi thương thuận theo đi, trước đem vương phi lôi ra rồi nói sau, có rất nhiều ánh mắt đang nhìn đó, hiện tại cho dù té xỉu, nó cũng không được a.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn vừa dứt lời, liền “A” một tiếng to, Nguyệt Nha Nhi sợ tới mức kém chút nhảy dựng lên, vội vàng che miệng của hắn, nhìn sang chung quanh sau đó oán trách nói: “Ngươi làm gì? Cẩn thận bọn vệ binh gác đêm đều bị gọi lại đây.
13 Ở một gian tiểu điếm nghỉ ngơi cả đêm, chung quanh người Hồ tóc vàng mắt xanh rất nhiều, cũng có người Hán, đại đa số đều là những thương đội muốn tiến vào sa mạc.
14 Vì không để cho mình mất đi lý trí phá hư đại kế, ngày sư huynh lập gia đình, hắn chạy đến trong sơn động, dùng cự thạch đem mình nhốt bên trong, sau đó điểm đại huyệt quanh thân mình, cứ thế nghẹn hai ngày, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn mất hết lý trí, phá tung cự thạch, vào buổi sáng tứ ba sau ngày Giang Thanh Hiểu lập gia đình, chạy về Quy Niếp Môn, hạ mê dược đối phương, muốn đem hắn mang về Ba Tư thánh giáo.
15 Lại nói Nam Cung Dạ Hiên, đi thẳng một đường, tránh thoát rất nhiều thị vệ, chợt nghe phía trước có tiếng nói chuyện truyền đến, hắn vội vàng lách mình trèo lên đỉnh hành lang, quả nhiên, không bao lâu, liền thấy hai ả nha hoàn cầm đèn lồng xách thực hạp* đi tới.
16 Giang Thanh Hiểu nhìn phương hướng Nam Cung Dạ Hiên rời đi, lại xoay đầu lại, có chút không dám tin nhìn về phía Trữ Thiên Phàm, vừa định nói chuyện, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu qua, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi không cần hỏi, nếu không tin ta, cần gì phải hỏi?” Nói xong lướt qua hắn, vẫn đi trở về bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế dựa, giả dạng bộ dáng tiếp tục đọc sách.
17 Nam Cung Dạ Hiên đương nhiên nghe nói qua, trên thực tế, cho tới bây giờ, mọi người ở lúc đó chết hơn hai trăm năm, nhưng khi người trong võ lâm nhắc tới Thạch Thần, vẫn biến sắc.
18
Lời còn chưa dứt, Giang Thanh Hiểu đã khôi phục sắc mặt, bình tĩnh lên xe, vén mành lên ngồi vào trong xe.
“Nam Cung, tại sao ta lại thấy mã xa phu này có chút quái dị a, giống như… Giống như là đã từng gặp nhau ở đâu?” Không biết vào lúc nào Nguyệt Nha Nhi đã xuống xe ngựa đi tới.
19 Đội lạc dà lại bắt đầu đi, vương phi có chút lo lắng nhìn phương hướng Trữ Thiên Phong biến mất, lẩm bẩm nói: “Đứa con a, ngươi nói đứa bé kia có thể đi ra sa mạc không? Đừng để vì truy theo ca ca hắn một đoạn đường, kết quả đem mạng nhỏ bỏ luôn ở trong này, vậy cũng không đáng giá.
20 Trữ Thiên Phàm lặng yên, vương phi lại hỏi một lần. Giang Thanh Hiểu đi ở phía trước nhịn không được ở trong lòng lắc đầu bật cười, thầm nghĩ người nọ lạnh như khối băng,ngươi uổng công phí sức làm gì? Hỏi bể họng hắn cũng không trả lời đâu.