1 Phía đầu vương phủ đằng sau hoa viên đi thông qua sương phòng phía đông là thạch Tử Lộ, tại đó, một thanh sam thanh niên tuy đang đi rất gấp gáp nhưng cũng rất tiêu sái, một cỗ thanh sam tuy là loại vải thượng hạng, nhưng màu sắc đã quá mức phai tàn so với màu vốn có cùng bên trong vương phủ hoa lệ thanh lịch, giàu có đường hoàng có chút không hợp nhau.
2 Trên đường về nhà, Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng thực loạn, chuyện phát sinh hôm nay trong lúc nhất thời khiến hắn khó có thể tiếp thu, lại hồi tưởng lại câu nói vui đùa của thái tử “Ái đệ mà sốt ruột? Ha hả, đến cả thái tử cũng đều nhìn ra a” Hắn thầm nghĩ làm một hảo ca ca, hắn làm chắc cũng không tệ đi, kể cả lúc gặp mặt không lịch sự thái tử cũng nhìn ra, vì cái gì Lạc Phong luôn làm như không thấy? “Ha hả” tự giễu cười cười, nếu là làm như không thấy còn may, Lạc Phong căn bản là thập phần chán ghét hắn.
3 Trầm Lạc Phong phát giác vài ngày nay y thật sự trở nên không phù hợp, từ ngày đó bắt đầu, mặc dù y về nhà thì vẫn muốn uống chè đậu đỏ, nhưng lại khước từ nha hoàn bưng cho y.
4 “Ca, theo ta đi luyện chữ!”
“Hảo”. Tùy ý Trầm Lạc Phong lôi kéo hắn, Liễu Ức Vân căn bản sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Trầm Lạc Phong.
Chữ của Lạc Phong thực hảo, phóng đãng phóng túng, thương kính hữu lực, không giống chữ chính mình cứng nhắc vô lực, tối đa cũng chỉ được cho đoan chính mà thôi.
5 “Ai. . . . . . . . ” Thở dài một hơi, Liễu Ức Vân buông cuốn sách ngay cả nửa chữ cũng không đọc vào, lưng dựa vào ghế dựa phía sau đã lót thêm cái đệm mềm.
6 “Suy nghĩ cái gì?” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân.
“Ngươi!” Liễu Ức Vân thành trực trả lời.
“Thật sự?” Vui vẻ quay Liễu Ức Vân lại phía mình, “Thực khó được người luôn rất sợ xấu hổ như ngươi cũng nói như vậy, ta đây cũng phải có chút thái độ mới đúng đi” làm như chuẩn bị hôn lên môi hắn.
7 Một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, bầu trời ban đêm sáng sủa không một gợn mây, khiến cho ánh trăng lộ ra phá lệ sáng ngời, nhưng ban đêm chiếu rọi sáng rõ như ban ngày ánh trăng đành chịu thua kém vì đăng hỏa sáng rỡ bên trong Đoan vương phủ.
8 Nằm trên giường, Liễu Ức Vân hồi tưởng lại một màn vừa rồi, từ hoa viên rời khỏi hắn không có quay về tiền thính, mà là về phòng mình. Vừa mới bị Tiêu Mộng Liên sắc mặt ghen tị vặn vẹo làm hắn thật lâu không cách nào bình tĩnh, nghĩ nếu tương lai có một ngày Lạc Phong không cần chính mình hắn có thể hay không cũng biến thành như vậy? Hay là hào phóng rời khỏi rồi mới chúc phúc y sao? Không biết, nếu là trước đây, hắn có thể không chút nào do dự chọn người sinh con nối dõi, nhưng hắn hiểu được ở cùng một chỗ với Lạc Phong mới là hạnh phúc, hắn không biết hắn có thừa nhận được sự thống khổ khi mất đi.
9 Hoàng hôn buông xuống không trung nhìn không đến tịch dương mĩ lệ ngày xưa, những vần mây xám trắng trôi nổi đầy trong không trung, mây màu thấp phảng phất chạm tay có thể với tới.
10 Dựa theo lời nói của Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân đưa thư đến tay Đoan vương gia sau đó tới phủ đại hoàng tử. Quả nhiên nhìn thấy có nhiều người thần sắc quỷ dị quanh quẩn xung quanh.
11 Tựa như một tòa núi tuyết với vẻ ngoài thực yên tĩnh, kỳ thật chỉ cần một chấn động nho nhỏ liền dẫn đến bão tuyết lở. Tin tức hoàng đế đi về cõi tiên truyền ra, sóng ngầm lan tỏa đã lâu cuối cùng biểu hiện ra sóng dữ mạnh mẽ.
12 Liễu Ức Vân từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường. Hồi tưởng lại một màn vừa xảy ra, mãi đến bây giờ hắn vẫn không cách nào tin đó là sự thật, thế nào hắn lập tức biến thành bên soán vị, Lạc Phong vì cái gì phải lợi dụng hắn, vì cái gì lừa hắn, sẽ không đâu, nhất định là y có nỗi khổ riêng, nhất định thế! Hắn muốn tìm Lạc Phong hỏi rõ ràng! Liễu Ức Vân từ trên giường đứng dậy, hướng biệt viện của Lạc Phong chạy tới.
13 Khí tức *** mĩ tràn đầy trong căn phòng, Liễu Ức Vân toàn thân trần trụi, thân trên ghé vào trên bàn trong gian phòng, hai đùi mở đến lớn nhất tiếp nhận phía sau Trầm Lạc Phong mãnh liệt va chạm.
14 Buổi trưa hôm sau, Hắc Ảnh quả nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thế là Liễu Ức Vân đi theo Hắc Ảnh tới đình viện hoang vắng yên tĩnh ở thành tây. Tuy đường không xa, nhưng xe ngựa xóc nảy đối với phía sau bị thương của Liễu Ức Vân mà nói chính là tra tấn, hắn chỉ có thể cứng rắn không phát ra thanh âm.
15 Không biết y đã làm tới lần thứ bao nhiêu, chờ Trầm Lạc Phong cuối cùng cũng phát tiết xong rồi mệt mỏi ghé vào trên người Liễu Ức Vân thì trời đã sáng hẳn.
16 “Hắc Ảnh, ta thật sự sai rồi sao?” Trầm Lạc Phong đứng trong sân thì thào hỏi.
“. . . . . ” Hắc Ảnh không trả lời chỉ đồng tình nhín bóng dáng y.
“Ta thực mâu thuẫn, ta lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.
17 “Gia rốt cuộc đi đâu?” Bạch Vụ một bên lật khăn trên trán Liễu Ức Vân, bên hướng phía Hắc Ảnh oán giận. Liễu Ức Vân tình huống thực hỏng bét, hắn đã nghĩ muốn hết biện pháp, tuy nói hiện chỉ có thể nghe theo ý trời, nhưng hắn vẫn hi vọng với tài năng của gia, có lẽ nội lực thâm hậu của gia có thể trong lúc nguy cấp cứu hắn một mạng.
18 Lúc này Liễu Ức Vân từ từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn trần nhà quen thuộc, hắn dưới đáy lòng thống khổ thở dài. Nguyên lai hắn vẫn không có chết a, đến cả ông trời cũng không chịu nhận hắn đâu.
19 Sương phòng phía đông Đoan vương phủ, trong buồng nồng nặc mùi rượu, trên bàn giữa phòng lăn lốc một đống bình rượu trống rỗng. Lúc này Trầm Lạc Phong ghé vào trước bàn, một khuôn mặt đầy men say, nhưng vẫn không ngừng uống rượu.
20 Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân ngủ say, lộ ra tươi cười mệt mỏi, đi lên trước lặng lẽ mở chăn ra chui vào, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy thân hình hắn, cảm giác được xúc cảm quen thuộc, cuối cùng thoải mái thở dài, đến tim đều giống như đập vững vàng hơn.