21 Ánh sáng mặt trời xinh đẹp sau giờ ngọ, Liễu Ức Vân đã có thể đi lại chuồn êm ra khỏi phòng đi tới trong viện. Nói chuồn êm tuyệt không nói quá, kể từ khi Trầm Lạc Phong lại bắt đầu ôn nhu đối với hắn tới nay, gần như đem hắn trở thành trân bảo dễ vỡ mà cẩn thận chiếu cố, thậm chí có chút quá mức… Kỳ thật hắn mấy ngày trước đã có thể đi lại, chính là Trầm Lạc Phong luôn không đồng ý nói sợ vết thương của hắn vừa mới tốt lại nứt ra nên vẫn cấm hết mọi hoạt động của hắn, đặc biệt là tắm rửa thượng dược, đến cả ăn cơm cũng là chính y động thủ.
22 Sáng sớm, Liễu Ức Vân như trước xuất hiện ở trước cửa, lúc này càng thêm tiều tụy, hai ngày nay hắn gần như không ăn gì cũng gần như không ngủ, cả người nhìn không ra một điểm tức giận.
23 Lưng ngựa không ngừng nhấp nhô gần như làm Liễu Ức Vân đầu vựng không thôi, lại tiếp tục ói ra máu. Ngay lúc hắn tưởng chính mình sắp hôn mê, bỗng nhiên thân thể nhẹ nhàng rời khỏi lưng ngựa, không bao lâu thì thật mạnh ngã trên mặt đất.
24 Như một người không mục đích, Liễu Ức Vân không biết đi đâu, hắn thầm nghĩ mau chấm dứt sinh mệnh của hắn, chấm dứt thứ cuộc sống không nên tồn tại, cũng chấm dứt luôn thống khổ của hắn.
25 “Gia, ngươi thế nào?” Nhìn đến Trầm Lạc Phong bỗng nhiên dừng lại, Hắc Ảnh bước lên phía trước dò hỏi.
“Không việc gì. . . . . Không việc gì. . . .
26 “Ngươi nằm mơ, ta đã nói trừ bỏ Vân nhi ai ta cũng không muốn!” Y kiên định cự tuyệt.
“Ngươi!” Nàng không dám tin nhìn Trầm Lạc Phong, không nghĩ đến y cư nhiên đối với chính mình tuyệt tình như thế.
27 Tám năm sau.
Trên một khối đá lớn gần Đào Nguyên đảo, một bóng người gầy đón gió mà ngồi. Hắn hai mắt vô thần nhìn ra nơi xa, tay không ý thức nhẹ nhàng vuốt ve nửa khối ngọc bội.
28 Trên ngã tư đường nơi kinh thành phồn hoa, một người đeo mặt nạ, thân ảnh tuyết trắng đứng trong đám người có chút chói mắt. Liễu Ức Vân không để ý đến ánh mắt dị dạng của người khác nhanh chóng bước đi.
29 Buổi đêm ngày hè, bầu trời sáng sủa không một gợn mây, ánh trăng treo trên cao điểm xuyết thêm những ngôi sao nhỏ sáng rực. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, làm tan đi nhiệt độ nóng bức đêm hè.
30 Uy phụ thân uống dược xong, Liễu Ức Vân ngồi trong căn phòng lâm vào trầm tư. Kể từ ngày ấy hắn hoảng hốt trốn sau đó không còn gặp lại Trầm Lạc Phong.
31 Nghe lão quản gia nói một hồi, Liễu Ức Vân gần như đã ngốc lăng tại chỗ. Hắn không cách nào khống chế bước chân của chính mình, chậm rãi đi tới hoa viên trước kia chỉ thuộc về hắn.
32 “Thả ta xuống, Lạc Phong! Thả ta xuống!”
Không ngó ngàng tới Liễu Ức Vân kháng nghị, Trầm Lạc Phong một đường đi thẳng tới phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, đúng lúc Liễu Ức Vân thả lỏng, Trầm Lạc Phong cao lớn cả người sáp lại, chặt chẽ cố định hắn dưới thân.
33 Gió biển lạnh như băng cùng từng lớp sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên làm ẩm ướt y phục của một người thân ảnh tuyết trắng. Gió biển lạnh lẽo thổi xuyên qua y phục ẩm ướt càng trở nên lạnh hơn, làm đầu ngón tay người nọ bị đông lạnh tới có chút xanh tím.
34 Ba ngày sau, đoàn người gần như không ngừng nghỉ về tới kinh thành, một đường đi thằng đến Đoan vương phủ. Vọt tới trước giường Trầm Lạc Phong, người trên giường khuôn mặt tái nhợt hai mắt nhắm lại làm Liễu Ức vân gần như không thể tin được hai mắt mình.
35 “Lạc Phong. . . . Không cần. . . . Vết thương của ngươi sẽ không tốt!” Trên giường lúc này Liễu Ức Vân đang trốn tránh cái hôn của Lạc Phong sáp tới.
“Vết thương đã sớm tốt lắm! Vân nhi, người ta đã nhiều năm như thế chưa được chạm vào ngươi, người ta nhịn không được thôi!” Trầm Lạc Phong chặt chẽ cầm cố cánh tay của người dưới thân, làm nũng nói.
36 “Ô. . . . . . Không. . . . . Ô. . . . . ” Thừa nhận những cú thúc mãnh liệt dưới thân, Liễu Ức Vân đã vô lực vùng vẫy, chỉ có thể nghẹn ngào thấp giọng cự tuyệt.
37 Lười biếng nằm trên giường hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau buổi trưa, Liễu Ức Vân lúc này trong lòng tràn ngập ngọt ngào được sủng ái. Hiện không chỉ Lạc Phong đem hắn trở thành trân bảo mà cẩn thận bảo hộ, đến cả phụ vương sau khi trải qua nhiều chuyện như thế chẳng những tha thứ cho hắn, lại còn đồng ý chuyện của hắn và Lạc Phong.