1
“Trần đại phu, y thế nào rồi?”
“Vết thương trên người Cố công tử không có gì đáng ngại, nhưng vết thương trên ngực lại nghiêm trọng vô cùng, tâm mạch bị ảnh hưởng, có thể để lại di chứng cả đời.
2
“Chủ nhân, ta đã đem Cố Tích Triều về rồi. ”
“Thân thể y thế nào?”
Câu hỏi phát ra từ một nam tử đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao ở đại sảnh, mặc dù là tư thế ngồi vô cùng tùy ý, ngữ điệu cũng là lười biếng vô cùng, nhưng cả người tản mát ra một loại khí thế bức nhân làm cho người đang quỳ bên dưới ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.
3 “Nhị sư huynh, nhị sư huynh, đợt lương thực cứu tế kia đã được phát đi rồi, Thích đại ca nói cứu người như cứu hoả, lô lương thực tiếp theo cũng đang được tập trung lại.
4
“Vương gia, Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ đã đến kinh thành, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”
“Tốt lắm! Bọn họ không phải muốn tìm lại đứa con sao? Ta sẽ đem hài tử trả lại cho bọn hắn.
5
Gần về sáng, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, ai ai cũng đều đã ngủ say, cả các thị vệ canh gác cũng rơi vào tình trạng lơ là.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng phóng qua tường, ở trong bóng tối cứ an tĩnh mà nhanh chóng chạy đi.
6
Không biết qua bao lâu, Cố Tích Triều cuối cùng cũng tỉnh lại. Ngày đã sắp qua, còn y thì vẫn còn nằm trên mặt đất, duy trì tư thế như khi ngất đi.
Đau đớn trên người tuy đã giảm đi rất nhiều nhưng trên ngực vẫn còn đau âm ỉ, đôi lúc lại nhói lên đến mức hít thở không thông.
7 Tức Hồng Lệ không nói lời nào, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều. Thừa lúc hắn bị chấn động không phòng bị, Tức Hồng Lệ ngay lập tức lợi dụng thời cơ phi đến đoạt lại đứa trẻ ôm chặt vào lòng.
8 Không quan tâm bọn họ nói gì, Thích Thiếu Thương một mạch đem Cố Tích Triều mang về sương phòng mà trước kia y từng ở. Y từ đầu tới giờ vẫn chưa hề tỉnh lại, sắc mặt vốn tái nhợt hiện tại đã trở nên đỏ bừng, hiển nhiên là đang phát sốt.
9
Thích Thiếu Thương một mặt chạy nhanh đến đỡ lấy cơ thể nhu nhuyễn kia, một mặt âm thầm cảm thấy may mắn khi Cố Tích Triều đang bị thương, nếu không với ánh mắt băng lãnh đầy sát khí như thế, đảm bảo hắn sẽ bị xé xác, chết không toàn thây!
“Cố Tích Triều, ngươi không nên lộn xộn, hãy để ta bôi thuốc cho ngươi.
10
Ngày hôm đó Thích Thiếu Thương vừa bước vào Lục Phiến Môn đã bị Mục Cưu Bình kéo tới đại sảnh gặp Vô Tình.
“Thích Thiếu Thương, ngươi tin tưởng y sao?” Mời Thích Thiếu Thương ngồi xuống, Vô Tình dùng ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Thích Thiếu Thương.
11 Cố Tích Triều nhìn xuống cái bàn đã gãy nát, lại nhìn đến Thích Thiếu Thương đang nộ khí xung thiên, đôi mày thanh tú đang chau lại của y dần dần giãn ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm vào hắn.
12 Vài ngày sau đó, Thích Thiếu Thương không đến Lục Phiến Môn mỗi ngày như lúc đầu, vết thương của Cố Tích cũng gần như không còn cần thường xuyên bôi thuốc, cứ nghỉ ngơi từ từ sẽ khỏi hẳn.
13 Rất nhanh sau khi Cố Tích Triều cho hắn uống một loại thuốc đặc chế xong, Thích Thiếu Thương liền tỉnh lại. Ngày đó hắn được Thiết Thủ đưa vào phòng Cố Tích Triều để trị thương thì hắn nhân tiện vẫn trú tại nơi này.
14 Năm đó Thích Thiếu Thương từng nói qua nhất định sẽ yêu thương trân trọng Tức Hồng Lệ, sớm muộn gì cũng sẽ cưới nàng về để suốt đời nâng niu, nhưng cuối cùng, hắn đã không làm được.
15 Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tâm tình của mọi người càng ngày càng nóng vội, nhất là Tức Hồng Lệ. Sắc mặt nàng trắng bệch, cố nắm lấy tay của Hách Liên Xuân Thủy để tự trấn an.
16
“Thiếu Thương, ngươi ăn một chút gì đi. ” Tức Hồng Lệ bưng một chén cháo đi đến.
“Nàng để đó đi, ta không đói bụng. ”
“Ngươi ba ngày chưa hề ăn một chút gì, làm sao có thể không đói chứ? Ăn một ít đi, ngươi cứ như vậy cũng không phải là biện pháp.
17 Nghe tin Cố Tích Triều đã tỉnh, mọi người lập tức vọt tới phòng y để hỏi thăm. Ngay cả Mục Cưu Bình hiện tại cũng không còn phùng mang trợn má với Cố Tích Triều.
18 Tuy trên thiệp mời ghi là đến chúc thọ Dung lão vương phi nhưng trên thực tế là hy vọng mọi người tiếp thu ý kiến quần chúng, trợ giúp Đại Tống vượt qua cửa ải khó khăn, yến hội lần này cũng nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của hoàng đế.
19
Edit + Beta: Tuyết Lâm
Sau khi khai tiệc, lão Vương phi được nha hoàn dìu ra tiếp nhận lời chúc thọ của mọi người, vừa ăn được vài miếng lấy lệ liền bị nha hoàn dìu lại trở vào.
20 Khi tiệc rươu đang diễn ra lưng chừng thì hoàng đế phái người đến tặng cho lão Vương phi một khối ngọc như ý cực lớn. Mọi người không khỏi trầm trồ, tiệc rượu lại càng thêm náo nhiệt.