1 Trong một tòa nhà cao chọc trời của London, một Hoa Kiều điển trai đang dùng gậy chỉ tia hồng ngoại vẽ vòng tròn trên khuôn mặt của một người cũng mang dòng máu châu Á, “Đây là Daniel Cruise.
2 Diệp Vũ Chân thở dài, ngồi vào chiếc xe đến tiếp ứng. Anh nói với các tổ viên đang hấp tấp chạy tới, “Bỏ đi, có vẻ thất bại rồi!”
“Thất bại lần này kỳ lạ quá cỡ!” Linda rất lấy làm hậm hực.
3 “Đường cùng?!” Andrew chau tít lông mày, lặp lại lời anh.
Diệp Vũ Chân gí súng mạnh hơn vào đầu gã, “Phải, không ngày nào là ta không như đang đi trên một con đường tuyệt vọng, từng ngày trôi qua đi kèm với nỗi thống khổ, đều là vì ngươi! Mỗi một lần xuất hiện của ngươi làm cho ta tường minh rằng thế là hết, nếu không tại sao ta cứ lên giường với kẻ đã cưỡng bức mình hết lần này tới lần khác, lại còn đạt cao trào?”
Andrew điềm nhiên nói, “Ta chưa bao giờ thừa nhận rằng đã cưỡng bức ngươi.
4 Yến tiệc trong đại sảnh vẫn nhộn nhịp không ngớt. Jason đang chém gió tung trời với một hội, trong đó, Diệp Vũ Chân vẫn là đề tài sốt hàng đầu.
“Ngẫm xem rốt cuộc là ai hận anh Diệp thế ta?” Có người đặt vấn đề.
5 Song song lúc này, hầu hết ai ai cũng tưởng Diệp Vũ Chân đã từ chức và rời khỏi London rồi, đơn từ chức đích thân anh ký được trình gửi, ghi chép xuất nhập cảnh có thông tin hộ chiếu anh từ London đến Nam Phi.
6 Dung Thanh hiện đang ngồi trong một gian phòng cất chứa của một tòa lâu đài cổ, toàn thể lâu đài được xây theo lối Gothic(1), đỉnh chóp nóc nhà cao tít, những ô cửa kính nhiều màu đậm mùi sử thi, cả thảy đều khiến không gian thêm phần nhã nhặn, yên tĩnh và thấm đẫm chất cổ điển.
7 Tom sợ run cầm cập, mắt thấy ngòi bút tăm tối kia cách con ngươi mình chỉ có vài li, cậu ta sao còn suy nghĩ nhiều nhặn gì nổi, có gì khai nấy thẳng toẹt.
8 Lâm Long nhìn đến Tom đang ở cạnh Diệp Vũ Chân, rồi sau nói vỏn vẹn, “Đổ cà phê… Vào một tách khác!”
Tên vệ sĩ lui đi thực hiện theo lệnh, sau khi đổi mới đưa tách cà phê vào chấn song cho Tom, cậu ta cuống quýt nhận lấy, chuyển qua cho Diệp Vũ Chân, “Boss ơi, anh thấy không, cà phê nè anh.
9 Mấy chai rượu vang tưới ướt cơ thể anh, thịt da tựa như bị vị rượu ngấm ngáp qua từng tế bào. Tóc, lông mày, lông mi, toàn thân, nơi nơi đều ướt rượt những giọt rượu say mùi nho.
10 Gặp anh ra khỏi máy bay, Tom rối rít hỏi, “Boss, có phải Tổng cục trưởng phục chức cho anh không vậy?”
Anh không đáp, chỉ đơn giản là ngồi vào xe, Tom thấy anh chống đầu vẻ như rất phiền não cũng không dám hỏi han nhiều thêm.
11 Chào mọi người, Bóng tối ngăn trở từ Rừng mưa, Biển dục, Cát cuồng và giờ là Đô thị thú đã viết được bốn bộ, từ khi bắt đầu đến nay đã qua bốn, năm năm, nhắc lại thật là xúc động quá, đối với một người trí nhớ siêu ngắn hạn như tôi phải nói là quá ư bất thường.