1 Tối hôm đó, theo thường lệ tôi sẽ đổ xăng cho khách hàng, hầu hết những khách mà tôi làm qua đều là những ông lớn, kì thực nhìn qua tôi cũng có chút may mắn thay bọn họ, tôi cũng là con người, đương nhiên việc nhìn thấy những thứ đẹp đẽ cao sang đắt tiền sẽ cảm thấy ganh tị, bất quá điều khiến tôi ganh tị hơn là những đứa con của họ, được cha mẹ nuông chiều, lại còn yêu thương hết mực, haha, nói ra thật ấu trĩ có phải không, tôi cư nhiên chính là không bao giờ nhận được sự yêu thương ấy, hiện tại còn đưa ánh mắt đầy khao khát lẫn ganh tị nhìn bọn chúng.
2 Gã Vương là một đàn em của Văn Khải, tuy vậy nhưng hắn luôn xem gã là người thân nhất của hắn, vốn dĩ dạo này dạ dày của Văn Khải không tốt, lại còn chưa có gì trong bụng để ăn, gã không nỡ để hắn uống rượu bia nhiều, đành lén lút gọi một phần cơm bên ngoài cho hắn.
3 Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy rất muộn, có lẽ đã là trưa rồi thì phải, ông chủ chắc chắn sẽ mắng tôi đi. Tôi cố gắng nhấc mình ngồi dậy, cảm thấy thắt lưng cực kì đau nhức khó chịu, nhưng vẫn là cắn răng chịu đựng mà lết người rời khỏi giường.
4 Sở Mặc vẫn một động tác mà vuốt ve mái tóc Hạ Nghiệt, y thở dài trong lòng, mặc dù bên ngoài cậu là vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ đến đâu, thế nhưng y lại thấu hiểu rằng thực chất bên trong cậu rất cô đơn, thậm chí có một chút yếu đuối đi.
5 - Này, tại sao anh Khải lại bắt chúng ta theo dõi cái tên nhà quê này chứ? Ngay cả nơi ở cũng tạm bợ như vậy.
- Đừng nhiều chuyện. . . . Uây, anh ta vào nhà rồi, mau tới đó đi.
6 Trưa hôm đó, tôi tiếp tục phải nghe ông chủ mắng nhiếc, nhưng mắng xong vẫn là tiếp tục giao công việc cho tôi, tôi biết ông rất ghét tôi nên không muốn nhiều lời, đôi lúc tôi cũng thắc mắc, nhiều lần tôi vi phạm nhiều lỗi như vậy, tại sao ông không đuổi việc tôi đi, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao hiện tại tôi cũng không cần phải kiếm việc lương cao mà trả tiền cho hắn nữa.
7 - Anh yêu, em và mẹ đã chuẩn bị váy cưới xong cả rồi, chỉ còn lễ cưới thôi đó a. - Dư Thiên Mỹ hớn hở chạy đến bàn làm việc của Sở Mặc, ngồi xuống đùi y nói.
8 Giá như tôi có thể mạnh mẽ hơn nữa, tôi có thể thẳng thừng mà thoát khỏi nam nhân băng lãnh cường tráng này, chính là tôi không thể, thời điểm khi Sở Mặc bế tôi lên, gói gọn tôi trong lồng ngực y, không hiểu sao tôi lại bất động không chút kích động như ban nãy, chỉ thẹn đến đôi mắt ửng đỏ sắp khóc đến nơi.
9 Không muốn nằm ở đây thêm một phút một giây nào, tôi loạng choạng ngồi dậy rời khỏi giường, sau đó ly khai.
Vì hôm nay tôi mệt, cơ thể cũng mềm nhũn không vững chắc, giống như chỉ cần ai chạm nhẹ vào người tôi, tôi cư nhiên không do dự đã ngã soài trên nền đất.
10 Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhục nhã và tuyệt vọng như ngày hôm nay, tại sao ông trời lại căm ghét tôi như vậy, kì thực tôi từ đó đến giờ đã làm điều gì sai trái, thế mà ông trời để tôi phải trải qua bao nhiêu khốn khổ, bất quá đây là lần đầu tiên tôi muốn bản thân kết liễu cuộc đời nhất.
11 Từ tầm mắt Sở Mặc đương nhiên có thể thấy những vết hôn tứ phía trên cổ của Hạ Nghiệt, ánh mắt lập tức thay đổi một cách lạnh ngắt.
- Lần sau ăn vận kín đáo một chút.
12 Thật ấm, thật mềm, lại còn rất thoải mái, tôi chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt lập tức bắt gặp gương mặt anh tuấn của Sở Mặc, y đang nhìn tôi, một cách chăm chú, ôn nhu, mà cũng rất nghiêm túc.
13 Văn Khải hung hăng nắm lấy cổ tay Hạ Nghiệt, một phen đè cậu dưới thân mình, bàn tay khẽ từ từ vuốt ve từ gò má đến cổ của cậu.
- Nếu như anh ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tôi sẽ không sai người gọi cha anh tới.
14 Sở Mặc mệt mỏi nằm sải trên giường, khẽ đưa tay xoa xoa vầng thái dương của mình, y trong đầu không ngừng nhớ đến người kia, có phải hay không cậu chỉ vì tiền của y, nên trong suốt ngày qua là cố ý tiếp cận y.
15 Hạ Nghiệt cắn chặt răng nhẫn nhịn, ngẩng đầu nhìn bà Lưu đang trừng mắt phẫn nộ, cậu im lặng không nói gì, bản thân vốn dĩ hiện tại chẳng còn giá trị nào cao lớn, mặc cho người đời xỉ báng chỉ trích, đối với cậu chẳng là gì cả.
16 Ngay cả khi bất tỉnh tôi cũng đã cảm nhận được sự đau đớn tột cùng thế này, chi bằng từ lúc đó cậu ta để tôi chết quách cho rồi đi.
Đau đớn từ phía dưới rất lâu khiến tôi mơ mơ màng màng muốn mở mắt tỉnh dậy, nhưng đôi mắt nó thực sự không nghe lời tôi, cứ dính chặt như vậy, để tôi phải quằn quại trong cơn đau rát dữ dội kia.
17 Văn Khải ngồi thơ thẩn không biết đầu óc trôi dạt ở xứ sở nào, ngay cả gã Vương kêu hắn cả trăm lần vẫn là không nghe thấy, đành liều mạng vung tay đánh vào đầu hắn một cái mà hét lớn.
18 - Anh ấy không bắt máy. - Dư Thiên Mỹ tức tối tắt điện thoại, quay sang bà Lưu than thở.
- Cái thằng này, rốt cuộc đã đi đâu mà bỏ chúng ta ở đây vậy trời ạ? - Bà đưa tay đập mạnh bàn ăn một cái, thở dốc phẫn nộ.
19 Hạ Nghiệt trầm mặc cúi thấp đầu, cảm nhận hơi thở mạnh của bà Lưu đang tiến đến gần mình, hung hăng vung xuống cho cậu một cái tát.
- Thứ đê tiện không biết xấu hổ, cậu đúng là tên đồng tính ghê tởm nhất mà tôi từng gặp, thừa biết con trai tôi nó sắp cưới vợ, còn dám vác mặt tìm nó.
20 Tôi không hiểu ý đồ của Văn Khải là gì, nhưng chắc chắn là không tốt lành gì rồi đi. Cơ thể tôi càng lúc càng như nước sôi dội vào nội tạng, cơ hồ đầu óc không hề tỉnh táo mà mơ mơ màng màng nghĩ đến tình cảnh ân ái.