41 Sở Mặc đưa bút chấm chấm tờ giấy, lặp đi lặp lại nhiều lần, vẫn là không thể tập trung suy nghĩ về bản thảo sắp tới, y tức tối ném cây bút sang một bên, ngã lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhắm hai mắt lại.
42 Cầm trên tay con dao sắc bén, tôi thẫn thờ nhìn nó, vuốt ve lưỡi dao bóng loáng, tự nhìn chính mình trên tấm gương phản chiếu trên lưỡi dao, gương mặt này, lẽ ra không nên có, mà có, nhất định phải phá hủy từ rất lâu, nhưng tại sao, gương mặt này không phải của tôi sao, thật đáng ghét, thật vô dụng, thật yêu nghiệt.
43 Hôm nay anh tới, đương nhiên lý do là đến thăm tôi, anh đi một mình, không ai bên cạnh, trên tay anh cũng cầm một bó hoa, vẫn bộ dạng toát ra vẻ lạnh lùng ấy, anh nhẹ nhàng đến trước mộ tôi, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc mới cúi người đặt bó hoa xuống, thở dài nói.
44 Hạ Nghiệt vừa tỉnh dậy chưa được 2 ngày nên sức khỏe vẫn còn chưa khỏi hẳn, cần truyền nước biển với máu nhiều hơn, bên cạnh cậu vẫn luôn có Văn Khải và Sở Mặc chăm sóc mỗi ngày, tinh thần cũng tốt một chút.
45 Sở Mặc giúp Hạ Nghiệt thu dọn hành lý xong, trước khi đi còn luyến tiếc ôm chặt cậu không chịu buông, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm lo sợ rằng, khoảnh khắc mình xoay người rời đi, cậu một lần nữa mà rời khỏi y, càng nghĩ đến càng không cam tâm.
46 Văn Khải nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy mái tóc Hạ Nghiệt, ngón tay tinh tế di chuyển từ sống mũi đến đôi môi đỏ mọng ướt át kia, người này rõ ràng tuyệt sắc như vậy, tự hỏi tại sao ngay từ đầu bản thân không để ý cậu sớm hơn, hiện tại đã có cậu bên cạnh, hắn cả đời cũng không dám ngoảnh mặt tìm kiếm ai thay thế cậu, quả thực nghĩ lại thực sự hạnh phúc đi.
47 Hạ Nghiệt bị hai nam nhân cao lớn đè lấy, một bên bị Sở Mặc áp lấy thân, một bên bị Văn Khải giữ chặt cổ tay cậu. Hơi thở cả hai nóng hổi phả vào cơ thể cậu, quả thực chẳng khác gì hai con thú hoang đang gặm nhấm thưởng thức tư vị con mồi dưới thân vậy.
48 - Hạ Nghiệt, dậy thôi.
- Hạ Nghiệt, trễ rồi.
Thanh âm của ai đó cứ kề sát bên tai, Hạ Nghiệt theo bản năng nheo chặt lông mày, nặng nề mở hai mắt ra, trước mắt là gương mặt của hai nam nhân quen thuộc kia, cậu mơ màng ngồi dậy, tầm mắt lập tức bắt gặp hành lý để ngay ngắn trên giường, hiếu kì hỏi.