21 Tần Tự do dự vài giây, mới gật gật đầu.
Tần Phi ân một tiếng, nàng khép lại menu trong tay, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại đây yêu cầu đồ uống. Chờ nhân viên phục vụ đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
22 Cuối tuần, Diệp Địch Sinh bớt thời gian trở về nhà một chuyến.
“Địch Sinh, ăn canh a, mụ mụ làm riêng canh gà đất cho ngươi. ” Trên bàn cơm, mẹ Diệp cười nhẹ nhìn hắn.
23 Ngoài cửa sổ, giọt mưa ầm ĩ rơi xuống đất, khiến cho từng đám bọt nước bắn ra tung tóe.
Trong phòng, Tần Tự cầm khăn mặt, đứng ở bên giường, im lặng chà sát thân thể mình.
24 Diệp Địch Sinh nghe được câu nói kia, cảm giác đầu trái tim tựa hồ bị cái gì đó hung hăng đụng một cái.
Tần Tự trần trụi, tứ chi thon dài, thân thể hoàn toàn rộng mở trước mắt hắn, liền tính tay chân bị trói, trên mặt y cũng không có bất cứ chút sắc thái không kiên nhẫn nào, mà ánh mắt còn ôn hòa nhìn hắn.
25 Tần Tự quay đầu, liền nhìn thấy hai hàng lông mi dày mà mềm mại của Diệp Địch Sinh nhẹ nhàng lay động, giống một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng cọ qua trái tim y.
26 Ngày hôm sau nữa, Diệp Địch Sinh rời giường rất sớm, đi đến phòng thực nghiệm, bổ sung nốt một tổ số liệu thực nghiệm lúc trước chưa hoàn thành. Chờ viết xong báo cáo thực nghiệm, đã sắp gần đến mười hai giờ trưa, Diệp Địch Sinh lúc này dường như nhớ tới cái gì, đi đến bên cửa sổ, nhìn nhìn ra ngoài.
27 Từ cái hôm hai người chia tay cùng với cảm xúc không tốt, vài ngày liên tiếp Diệp Địch Sinh không hề nhìn thấy thân ảnh của Tần Tự ở sân trường. Hắn cứ theo sinh hoạt bình thường, đi phòng thực nghiệm, về ký túc xá rồi đi thư viện.
28 Tần Tự thấy Diệp Địch Sinh thật sự ngồi xuống ở bên giường, nhịn không được ló đầu ra khỏi chăn, ngốc ngốc nhìn hắn.
“Không muốn ngủ sao? Vậy uống thuốc đi.
29 “Ân……”
Cổ họng Tần Tự phát ra một tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn, y ôm chặt lấy eo lưng của người ở phía trên, làm cho thân hình của hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ.
30 Diệp Địch Sinh ân một tiếng, cầm một cái gối ôm lót xuống dưới phía eo của y, sau đó cởi bỏ đai lưng, cởi quần dài. Hắn quỳ ở giữa hai chân của Tần Tự, dùng tay nâng chân của y lên, hơi hơi hạ thấp phần eo lưng của mình, tính khí nóng rực ngăn chặn ở huyệt khẩu ướt át.
31 Sáng sớm, ánh nắng chói mắt chiếu rọi vào trong phòng ngủ, khiến cho hai thân ảnh đang dựa sát vào nhau trên chiếc giường lớn dưới ánh mặt trời càng thêm phá lệ rõ ràng.
32 “Đồ ăn của ngươi có phải bị khét rồi hay không?”
Ngay sau đó, Tần Tự lập tức sức sờ, thanh niên mang theo ngữ khí trêu chọc vang lên bên tai y. Y a một tiếng, sắc mặt sợ hãi chạy vào trong phòng bếp.
33 Diệp Địch Sinh đương nhiên đáp ứng thỉnh cầu của Tần Tự. Kế hoạch của hắn là ngày hôm sau của buổi khảo hạch cuối cùng của môn chuyên ngành, hắn sẽ đến thành phố J cùng với Tần Tự để gặp phụ thân của y.
34 Tần Tự đứng trước cửa một quán nướng, ngóng trông nhìn những xiên thịt dê với cánh gà nướng thơm ngào ngạt trên lò nướng.
“Muốn ăn ở nhà này sao?” Diệp Địch Sinh ở bên cạnh liếc nhìn sắc mặt của y Tần Tự lắc lắc đầu, nhịn đau, nói “Không được, chúng ta vẫn nên đến ăn ở cái nhà bán tiểu tôm hùm mà ngươi nói là ăn rất ngon đi.
35 Nụ hôn kia nhẹ nhàng tựa như lông vũ, lại mang theo nồng đậm sự thương tiếc. Tần Tự cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, nhịn không được vươn tay ôm lấy sau gáy của Diệp Địch Sinh, nhiệt tình đáp lại hắn.
36 Ngày hôm sau, lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, Tần Tự liền tỉnh. Có lẽ là do y muốn đi gặp mặt cái người mang danh phụ thân mà rất lâu y chưa từng biết mặt, cả một đêm cũng không thể ngủ ngon, kể cả đã ngủ, cũng liên tiếp mơ từ giấc mơ này đến giấc mơ khác.
37 Hai người ăn xong bữa trưa ở khu vực quanh quanh đại học T, sau đó lại trở về chung cư của Tần Tự, lấy một ít đồ dùng rửa mặt cất vào trong xe, mới xuất phát đi thành phố A.
38 “Địch Sinh…. . ” Tần Tự ngẩng mặt lên nhìn hắn, y nhìn đáy mắt của người nọ hoàn toàn không hề sợ hãi, còn có cả sự bao dung, ngực bị một loại cảm động khó nói thành lời tràn ngập.
39 Diệp Địch Sinh lại mở chương trình hướng dẫn đường đi, khu vực trường đại học A nằm ở khu vực ngoại thành thành phố, cách nơi này khoảng nửa giờ lái xe, bây giờ xuất phát, hẳn là vẫn có thể theo kịp buổi diễn thuyết của ba Tần Tự.
40 Không biết là do ai bắt đầu trận làm tình này trước, đợi đến lúc đầu não của Diệp Địch Sinh có chút thanh tỉnh, hắn và Tần Tự đã trần trụi toàn thân dây dưa cùng một chỗ, mảng giường bị hai người chà đạp đến lõm xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt đầy thanh thúy.