1 Chữ màu xám là lời của tác giả =)
Rết tinh hóa thành hình người trốn ở bụi cỏ bên cạnh đường vào thôn Báo Tử, nhìn đám người qua đường trong lòng tràn đầy thất vọng.
2 Xích Du vừa không ngừng bi ai vì cảnh ngộ của bản thân, ánh mắt vừa không ngừng săm soi người đi trên đường thì đột nhiên bị một nam tử đoan trang tay cầm hy thế bảo kiếm đính dạ minh châu đi qua bụi cỏ gã đang trốn mạnh mẽ thu hút.
3 Ớ … Xui xẻo rồi … Sao lại nhanh như vậy đã bị tóm chứ.
Một giọt mồ hôi lạnh không kìm nổi rơi xuống, lướt qua gương mặt trắng bệch của Xích Du, gã giả vờ thoải mái nói: “ Này này … Tôi … Tôi chỉ là cảm thấy trời hôm nay rất đẹp, mới tới đây … Đi dạo, hề hề… Thiếu hiệp có chuyện gì cứ từ từ … Đây … Đây là để tránh cho ha ha … ”
Nói xong, Xích Du nhanh chóng dùng quạt giấy trên tay ngăn cản lưỡi kiếm lạnh băng đặt trên cổ gã làm gã cảm thấy không thoải mái kia.
4 “ Đứa bé trai ba ngày trước bị đưa tới đây làm tế phẩm. ” Nếu không phải lúc trước y bị cha mẹ lừa vào trong thành trừ tà cho người khác thì sao đứa em trai y hết mực yêu thương từ nhỏ có thể bị người khác coi là tế phẩm đua vào miệng hổ ( Nhầm! Là miệng báo!!), điều y không thể ngờ tới là … Cha mẹ vậy mà lại không chút do dự đưa em ấy lên núi.
5 “ Hừ! Với đạo hạnh tu hành mới mấy năm của con yêu nghiệt ngươi thì chỉ có thể chạm vào cọng lông trên đùi của ta mà thôi. ” Khẽ phất mái tóc đen xõa ở trên lưng, đôi môi xinh đẹp của mỹ nam bắt đầu mỉa mai chế nhạo.
6 “ Tôi … Tôi … ” Thật kinh khủng, trí nhớ của mỹ nam cũng quá ghê gớm mà, nhớ kĩ như thế! Xích Du thầm kêu không ổn, nhưng trong đầu gã lại lập tức nghĩ ra biện pháp đối phó.
7 Xích Du cởi y phục xong, đùi kẹp chặt ngồi trên mặt đất, hai tay che hai tiểu hồng quả trước ngực mình lại, cố gắng khiến cho ba điểm không lộ ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mắt càng thêm hồng thấu, thân thể của Xích Du cũng phiếm một màu hồng phấn nhàn nhạt, khuôn mặt của Lưu Ngân tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại trở nên nóng cháy.
8 Nút thắt có chút chặt khiến Xích Du tốn không ít thời gian … Tới khi gã thành công cởi được nó … Quần trong đã sớm bị nước bọt của gã làm ướt không ít, nhưng chủ nhân của gã lại chẳng phản ứng chút nào.
9 “ Nằm sấp xuống, nâng mông lên. ” Y không cho gã phản kháng, bắt Xích Du phải ngoan ngoãn làm theo những gì y nói.
“ Cậu đừng hăng hái như vậy … Không huấn luyện là không được đâu.
10 “ Ngươi không phải thích được lưu dược trong người à? Dược này không được giải nhưng sau khi cao trào sẽ tạm thời vô sự, nhưng ba ngày sau … Dược tính phát tác … Nếu tiếp tục cao trào thì sẽ hoãn tiếp được ba ngày, cho tới khi nào thân thể trống rỗng … Thực sự bị người ta đâm mới hết.