1 _______ ________ ________ ________ _______
"Tiếu Nhi!"
"Mi gọi cái gì mà gọi! Cút đi!"
Sơ Nhi mặt mày nhem nhuốc, hấp tấp chạy đến nơi có 1 cậu nhóc thanh tú đang đọc sách, và, đang chực cầm sách đáp mình!
"Đi đâu về đấy?"
"Sơ đi ra phụ lão Vưu mới chuyển từ huyện Trị Cương ra đây á!"
Tiếu Nhi cau đôi mày lá liễu thanh mảnh đầy tinh tế lại, nhẹ đặt cuốn sách lên mặt bàn thạch cao được chạm trổ rất kì công.
2 "Tiếu Nhi!"
"Ân?"
"Ha! Ta chỉ gọi thử xem ngươi còn sống hay không thôi!"
Nhìn bầu trời là một mảng sắc âm u đượm buồn.
Khi ấy, cuốn theo hàn khí lạnh cuối đông , từng đợi gió bấc hớt hải đuổi theo dòng người vội vã.
3 "Tiếu Nhi!"
"Gọi là Tiếu Ân, Phượng Tiếu Ân!!"
"Hah! Gọi vậy thật nhàm chán! Ta với ngươi đây là đắp chung chăn, ăn chung bát! Sao phải gọi vậy?"
Khi ấy, tuyết rơi nhiều hơn năm trước.
4 "Tiếu Nhi!"
"Ngươi nháo cái gì? Không thấy ta đang bận sao?"
"Hừ! Mấy cái chữ rõ nhàm chán này ngươi viết chi cho mệt a! Ra ngoài kia xem xem!! Cha ta hôm nay sẽ cầm quân ra chiến trận đó!! Nhanh lên! Cha ta sắp ra khỏi thành rồi!"
Ta nói vậy để ngươi biết chứ không phải cáo giá ngươi hay gì cả, không thể để ngươi mở lời khước từ, ta liền lôi ngươi rời đi.
5 "Tiếu Nhi!"
"Ngươi lại muốn gì?"
Ấy là ta đợi ngươi họa xong thắm cảnh mới khẽ gọi đó a!
"Ngươi xem xem, chốn Nam Hàn bốn bể tuyết trắng, ngươi tính họa lên cái gì đây?"
"Ngươi xem xem, đầu gỗ không thể đẽo gọt như ngươi, vậy lão thái sư định dạy lên cái gì đây?"
Ây ây, Phượng Tiếu Ân tài hoa hơn người, cái miệng vừa độc vừa sắc hơn người luôn!
"Mực này là mực viết! Sao lại đem đi họa cảnh? Sao không dùng màu để tô?"
"Cũng như ngươi có hộp sọ mà sao không dùng để ngự não đấy.