81
Hai người tối hôm qua là phủ một thân sương sớm mới trở về nhà.
Tô Trạm là người thích ngủ nướng, bình thường không đi học liền vùi trong ký túc xá mà ngủ, không ăn không uống cả một ngày cũng được.
82 Bác sĩ Lâm lập tức vẩy lên một lớp thuốc bột ở trên vết thương, sạch sẽ lưu loát dùng băng vải đem bắp đùi của Tô Phiếm quấn thành một cái bánh tét. Nghiêm Tòng Gia lại bưng đến một ly nước ấm cho Tô Phiếm uống thuốc giảm đau.
83 Tô Trạm đen mặt lui ra khỏi phòng, bởi vì rõ ràng rất lo lắng còn lén lút lúc người ta đang ngủ không yên tâm mà chạy vào kiểm tra vài lần, lại mạnh miệng làm ra vẻ như không để ý sau khi bị anh trai chọc thủng, hắn bị Tô Phiếm trêu chọc vài lần, cuối cùng người nào đó không thể nhịn được ngay cả ý nghĩ phản kích cũng không có, trực tiếp bỏ lại Tô Phiếm chạy đi.
84 Mặc dù Tô Trạm lén lút nói với Tô Phiếm chính mình đời trước đã từng vài lần dẫn quân đội áp tải đội buôn đi biên giới Ấn Độ – Miến Điện thu mua thuốc phiện sống của Ấn Độ rồi từ Thái Lan bán ra, nhưng mà hắn cũng biết vài lần kinh nghiệm đó chỉ là quy mô nhỏ, nói là công tác còn không bằng nói là ra ngoài giải sầu.
85 Mặt trời chói chang dần dần xuống núi, theo thông lệ, buổi tối sẽ không lên đường, sau khi An sư trưởng qua đây xin chỉ thị của Tô Trạm, Tô Trạm liền hạ lệnh tìm địa điểm nghỉ ngơi, sáng sớm ngày hôm sau lại đi tiếp.
86 Tô Trạm đi theo Mục Thiên Chương đến chỗ có nguồn nước ở trong sơn trại, đây là một con sông nhỏ từ trên núi chảy xuống, mặt nước dưới ánh trăng hiện ra sự trong veo lấp lánh toả sáng, giống như một dãy ngân hà từ trên trời chảy xuống.
87 Tô Trạm không nghĩ tới Thái tướng quân này nhìn vừa đen vừa gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt lại mạnh mẽ như vậy, cuối cùng là ngay cả cô gái ở chỗ đó cũng tiếp nhận, một mặt mê say tiến vào phòng.
88 Mọi người đều biết Nghiêm Tòng Gia là tâm phúc bên cạnh Tô Phiếm, mặc dù tâm phúc này không biết vì sao đoạn thời gian trước bị đại thiếu bắn một súng ở trên tay, nhưng mà bây giờ vẫn như cũ ở bên cạnh đại thiếu.
89 Tô Phiếm dứt khoát ngay cả áo mưa cũng không mặc, dưới sự giúp đỡ của mọi người phóng người lên ngựa. Trời mưa rất to, giữa trời đất đã mờ mịt đầy sương trắng, tiếng sấm ầm ầm dường như làm cho tất cả vạn vật đều đang chấn động.
90 Tô Phiếm ngồi trên lưng ngựa hơi có chút nghiêng ngã, vừa nãy ngựa nhảy lên, kéo theo cái chân bị thương, vết thương phỏng chừng là nứt ra rồi, vô cùng đau đớn.
91 Nghiêm Tòng Gia dùng súng chỉa mạnh vào đầu của Tô Trạm, giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ ở bên tai hắn than thở, “Nhị thiếu và đại thiếu thật sự là tình cảm anh em đậm sâu a.
92 Tô Phiếm cứ lo Tô Trạm đợt này lăn qua lộn lại sẽ sinh bệnh, bệnh cũ sẽ tái phát, kết quả, không nghĩ đến lần này ra ngoài một chuyến đã trải qua mưa to gió lớn, dường như thân thể cường tráng hơn một chút, uống một bát canh gừng ra một thân mồ hôi nóng, sau khi ngủ no đủ, ngược lại tinh thần phấn chấn hẳn lên.
93
Năm 1982, nước Mỹ.
Tô Phiếm lái xe chậm rãi băng qua sân trường, ngôi trường với kiến trúc theo phong cách Gothic thời Phục Hưng, bãi cỏ xanh biếc như một tấm thảm, đang trong mùa xuân về hoa nở, làm cho ngôi trường đại học cổ xưa này thoạt nhìn là càng cổ xưa hơn lại nơi nơi đều tràn ra màu sắc tươi mới.
94 Căn nhà mà Tô Phiếm mua cho Tô Trạm cách trường đại học cũng không xa, ở trấn nhỏ này bởi vì có các trường đại học danh tiếng trên thế giới toạ lạc, dưới bầu không khí văn hoá nồng hậu, cả toà thành nhỏ này vừa yên tĩnh lại an tường, những hàng cây xanh tạo bóng mát, cảnh sắc tươi đẹp.