1
Editor: Mai_kari
Beta: *_*
Tần Nặc cầm sách giáo khoa bước xuống bục giảng, trong chốc lát, đã bị các sinh viên ngăn chặn lối đi.
2
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc hít sâu một hơi, cố chống lại ánh mắt của Chiêm Lệ.
Từ năm 8 tuổi cho đến năm 18 tuổi, hắn đã nhìn người này từ khi còn là đứa nhóc cho đến khi thành một người đàn ông có thể đè hắn xuống giường XXOO …
Mà hắn, từ năm 14 tuổi cho đến năm 24 tuổi, đều là gia sư cho Chiêm Lệ.
3
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Bất tri bất giác, người trước mắt đã thay đổi, dù đã là người thầy dạy y từ khi y còn nhỏ tới lớn cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của y.
4
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chiêm Lệ không biết Tần Điển cũng là con của mình, vạn nhất làm tổn thương Tần Điển, Tần Nặc nhất định hận mình tới chết mất!
Hắn chỉ có 1 đứa con mà thôi.
5
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Mang tâm tình thấp thỏm, Tần Nặc đi tới nhà Chiêm Lệ.
Trong đêm khuya vắng người, Tần Nặc cũng thường thường suy nghĩ chuyện của Tần Điển, hắn cũng có lúc nhịn không được tự trách bản thân mình, nếu như lúc trước chịu được áp lực, để Chiêm Lệ biết mình mang con của y, thì quan hệ giữa hai người họ có phải sẽ tốt hơn rồi không?
Không!
Hắn không thể chống được nguy hiểm này!
Vạn nhất trong lúc chống lại nhà họ Chiêm lại làm tổn thương đến bé thì sao?
Hít sâu một hơi, Tần Nặc nhấn chuông cửa Chiêm gia.
6
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Điển Điển!” Tần Nặc chau mày.
“Điển Điển, con tới thư phòng chơi trước đi, để chú khuyên ba con cho.
7
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Điển Điển?” Từ khi chuyện của Chiêm Lệ và Tần Nặc bị bại lộ, thì Cố Anh đã không còn liên hệ gì với chị em của mình nữa, lúc Tần Nặc kết hôn bà hoàn toàn không có tới tham dự, đừng nói chi tới chuyện quan tâm đến con của Tần Nặc.
8
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Về đến nhà, Tần Điển không thèm quan tâm đến lý lẽ của Tần Nặc, sau khi trở về phòng mình, liền dùng sức đóng cửa lại.
9
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc thay áo ngủ, mở máy tính bắt đầu soạn bài, ngày mai cần phải giảng 《Cổ văn quan chỉ 》, hắn phải giữ được phong cách của mình, không thể khiến bài giảng quá khô khan.
10
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Thầy Tần, anh quyết tâm không quay về bên tôi?” Thanh âm của Chiêm Lệ nghe hơi thấp.
Trong sự tưởng niệm, Tần Nặc đã từng vô số lần nghĩ tới khi hai người họ gặp lại, Chiêm Lệ sẽ oán hận hắn như thế nào, duy chỉ có chưa từng tưởng ra Chiêm Lệ sẽ chủ động yêu cầu hợp lại.
11
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Điển Điển, ba và chú Chiêm trước đây là bạn tốt, bởi vì một chuyện mà cãi nhau, hôm nay tụi ba nói chuyện về vụ đó … Hiện tại, hai tụi ba đã là bạn tốt rồi.
12
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Hoa Tân, xin lỗi, nhưng hôm nay con anh bị bệnh, hôm nay có thể phiền cậu có thể dạy giúp anh 1 buổi được không? thực sự là ngại quá!” Gắng gượng cái thân thể một đêm không ngủ, Tần Nặc ngồi ở bên giường Tần Điển, nhỏ giọng gọi điện thoại cùng đồng nghiệp Trầm Hoa Tân.
13
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc nhìn 4 phía 1 chút, vẫn không thấy xe taxi nào cả, vì Điển Điển, chỉ còn cách van cầu Trầm Hoa Tân một lần nữa.
14
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Kỳ thực, có rất nhiều lần Trầm Hoa Tân muốn đem Tần Nặc ra uốn cong, thậm chí muốn dùng cách quấn lấy không buông.
15
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc thậm chí không dám xoay người.
“Thầy Tần, làm sao vậy?” Trầm Hoa Tân phát hiện cả người Tần Nặc đều cứng.
16
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chiêm Lệ vốn còn muốn nói thêm vài câu, nhưng mẹ mình đã từ phòng khám đi ra.
“Chiêm Lệ, con vừa nói chuyện với ai vậy?”
Chiêm Lệ khoát tay, “Người qua đường thôi.
17
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc không nói Cố Anh cũng không có nhớ, hiện tại giờ nhớ lại, quả đúng là vậy!
“Cái này … cái này không thể nào!” Rõ ràng là con của Tần Nặc, sao đứa bé lớn lên lại nhìn giống Chiêm Lệ cơ chứ?
Chiêm Lệ cười nhạt một chút.
18
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc không nghĩ ra, cái điều khiến cho Trầm Hoa Tân yêu mình, lẽ nào là bộ dáng khi hắn đứng trên bục giảng? Haha, vậy hắn nhất định phải đi cầu xin hiệu trưởng cho đập nát cái bục giảng ở lớp mà hắn đứng lớp đi.
19
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Chú Chiêm, con nhất định không phải là con của baba. ” Tần Điển nắm ống nghe nói. “Con là con của chú đó.
20
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Cho nên, ý của anh là … muốn em giúp anh giành lại Điển Điển?” Trong một quán cà phê đối diện trường học, Trầm Hoa Tân cau mày nhìn Tần Nặc đối diện.