1 Đó là một buổi chiều đầu hạ yên bình, phòng bếp phường bánh ngọt Thiên Hương, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, đây chính là lúc bánh phù dung – món điểm tâm số một của nơi này ra lò.
2 Lý lão bản bắt tay lại, nhìn bóng dáng phiên phiên của thiếu niên kia, càng đi càng xa, không khỏi thầm khen mấy câu.
Đúng là nhất dạng thủy dưỡng bách dạng nhân, làm sao có thể có một nhân vật phẩm cách tính nết đều vô song trên đời như Triển gia thiếu gia vậy chứ? Lại sờ sờ trong tay áo, là khăn tay Triển gia đại tiểu thư thêu, lòng lại hạnh phúc lâng lâng.
3 “Ngươi cũng không phải không biết, cái tên Thiên Ma tinh nhà di nương ta lại tới rồi, nó vừa tới là ta không có nổi ngày nào sống dễ chịu! Ngươi nói di nương ta dịu dàng là thế, làm sao có thể sinh ra một đứa con gái giống y như ác ma vậy chứ… Triển Chiêu, ngươi đá ta làm gì?” Bạch Ngọc Đường uống rượu, oán giận nói, không hề hay biết nguy hiểm đã kề cận phía sau.
4 Triển Chiêu ngừng một chút, đột nhiên nghe xong vấn đề này, cũng không biết nói gì mới tốt, bỗng dưng ném một viên đá nhỏ đi, làm tan bóng trăng sóng sánh kia, mới cười nói: “Nếu như thú vị, cùng ngươi đi là được rồi.
5 Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, liền, Triển Chiêu cũng không lên tiếng. Kỳ thực, loại giao tình như giữa hắn với y, căn bản không cần phải nói cái gì! Huống hồ có một số việc, không cần nói rõ, mà phải suy nghĩ.