21
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chiêm Lệ nghe được thanh âm của Trầm Hoa Tân.
“Là ngọn gió nào thổi thầy Trầm tới vậy? Lại gọi điện cho tôi cơ đấy? Sao thế, hẹn bắn súng à?” Lúc này Chiêm Lệ đường làm quan rộng mở, Tần Nặc không có biện pháp đấu chính diện, y không quan tâm tới đứa con này, y chỉ đang hưởng thụ cảm giác có thể đánh bại Tần Nặc.
22
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Chiêm Lệ đúng là người nói được thì làm được.
Pháp viện đã có phán quyết.
Không có gì bất ngờ, quyền nuôi dưỡng Tần Điển là thuộc về Chiêm Lệ.
23
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Trở về thì trở về! Tôi tình nguyện ở cùng Tần Nặc chứ cũng không muốn ở cùng với cái tên hay trở mặt như ông!” Tần Điển nói xong còn “phi” (phun nước miếng) một cái.
24
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Chờ mày ăn xong, tao dẫn mày đi gặp Tần Nặc. ”
Nghe nói như thế, cả người Tần Điển đều sáng rỡ.
25
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Trong thời gian eo hẹp, rốt cục trước khi Chiêm Lệ tới, Tần Nặc đã thở hổn hển mở được cửa nhà mình, dọn dẹp 1 chút, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
26
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đây chính là cuộc làm tình đầy bạo lực.
Tần Nặc không thể cảm nhận được chút yêu thương nào từ Chiêm Lệ, hắn chỉ cảm thấy Chiêm Lệ chỉ đơn giản là đang phát tiết trên người hắn mà thôi …
Thật giống như … Chiêm Lệ chỉ xem hắn như một công cụ … là một thứ để làm nhục …
“Được rồi … Chiêm Lệ! Được rồi!” Thân thể lay động không thể kiềm chế mà run rẩy, không biết có phải do xa cách rồi gặp lại, hay là nản lòng thoái chí.
27
“Chú … hai người?” Điển Điển sửng sốt một chút, lập tức kinh hãi. “Hai người đánh nhau?”
Lần này Tần Nặc cảm thấy may mắn khi Tần Điển vẫn còn con nít.
28
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Loại chuyện này, hiển nhiên là không thể đi bệnh viện chính quy được rồi.
Chiêm Lệ có quen 1 người, mở phòng khám bệnh tư nhân, sống qua ngày, nên liền đưa Tần Nặc đến đó.
29
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Ừ!” Chiêm Lệ cũng không có ý định gạt Tần Điển, y ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu nhỏ của Tần Điển.