1 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“Tiểu Thụy, con thực sự quyết định ghi danh trường Tam Trung sao? ” Cha vừa ăn sáng vừa hỏi cậu , mẹ một bên đang pha cafe.
2 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Lần đầu tiên thấy hắn, cậu biết, hắn thuộc loại con trai cả đời cũng không cùng cậu giao thiệp! Tuy không giống những đứa con trai khác tóc nhuộm màu này mầu nọ, thế nhưng mái tóc dài tuyệt đối vi phạm nội quy.
3 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cậu trầm mặc, cậu thực sự không biết có sợ hắn hay không, dù cậu không mắc bệnh khiết phích, thì phản ứng của hắn cũng quá đáng rồi.
4 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Trở lại ký túc xá, kẻ đáng ghét kia hôm nay không đi ra ngoài, mà nằm trên giường xem tạp chí.
Cậu tiếp tục động tác, lẳng lặng đóng cửa lại, ngồi trên giường mình chuẩn bị ăn.
5 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Ngày thứ hai, cậu không đi học, vì khuôn mặt sưng ngay cả nhìn không được, lúc rửa mặt khăn mặt cùng vết sưng cọ xát đúng là một loại dằn vặt.
6 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cúc áo từng chiếc từng chiếc bị mở khai, cậu càng ngày càng liều mạng giãy dụa, mặc kệ đau đớn truyền đến từ cổ tay… Miệng bị nén chặt khó chịu, muốn kêu to lại chỉ có thể phát ra tiếng “Ô ô ”.
7 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“ Anh buông tôi ra!… Van cầu anh… Cầu anh…” cậu cúi đầu cầu xin.
Hắn không them liếc mắt nhìn cậu, như cũ ở bên trong cậu đùa giỡn.
8 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Thân thể dường như không thuộc về cậu nữa, cậu ngửa đầu, vật căng cứng của hắn đang điên cuồng đâm vào trong người cậu.
9 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
” Mê hoặc tôi như thế cũng vô dụng! Nhanh lên, dùng đầu óc, chuyển động đầu lưỡi đi!”. Hắn vỗ nhẹ lên mặt cậu.
Kịch liệt hô hấp…Đầu lưỡi cậu cũng cứng ngắt …
“Ngốc quá…” Một lát sau, hắn lắc đầu, nâng mặt cậu lên tự mình ma sát.
10 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Lưng hơi co rút, cậu dựa đầu nằm sấp trên giường, hắn vuốt ve lưng cậu, tay bắt đầu mơn trớn phía dưới, cậu giật nảy mình… Tay hắn, đang áp vào mông, chỗ đó mới vừa bị hắn đánh, cậu sợ hắn lại dùng lực… Nhưng mà, hắn nhẹ nhàng như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ.
11 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Có tiếng gì đó “Tách tách” rất quen thuộc, giống như tiếng chụp hình của điện thoại, miễn cưỡng mở mắt ra, quả nhiên đúng là điện thoại di động, đang đối diện …Hắn làm cái gì a… Cậu giật mình, phát hiện tên ác ma đêm qua đang cầm điện thoại di chuyển xuống hạ thân của mình…
“Đừng… đừng! Anh xóa đi…Xóa đi…” Hắn đang chỉnh camera chụp hình khắp thân thể cậu…Cậu nhảy dựng lên, lùi sâu vào bên trong giường! Cố sức che đi hạ thân xấu xí.
12 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“Anh trả lại cho tôi đi…Cầu xin anh đó…” Cậu nghẹn ngào, nước mắt che khuất cả tầm nhìn.
“Khóc cái gì mà khóc… Tôi không có cướp đoạt cái gì của cậu nha …” Hắn nhàn nhã ngồi xuống, thỉnh thoảng đẩy tay của cậu ra.
13 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Từ cửa sổ, cậu quay lại, khẽ nói “…. Anh thắng rồi…. ”
Hắn vỗ tay cười ” Quyết định thông minh!”
“Đến, đến đây!” Hắn duỗi bàn tay thanh mảnh, những đốt ngón tay cứng cáp.
14 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Đầu choáng váng, rõ ràng là thời tiết tháng 9, người cậu sao lại lạnh run, tiếng của thầy giáo cũng nghe không rõ, chờ mãi mới nghe được tiếng chuông tan giờ mới vang lên, cậu có cảm giác như mình đã chờ gần một thế kỷ vậy.
15 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Là thuốc hạ sốt sao…
Hắn tại sao bỗng nhiên tử tế như vậy nha?… Cậu thà chết cũng không muốn tiếp nhận thuốc của hắn!
Tay trên cổ buông lỏng ra, cậu yên lặng nằm trên giường, thầm nghĩ làm thế nào để trốn khỏi hắn, phải tìm cho được điện thoại có ảnh chụp kia! Nhưng cậu lại không biết hắn giấu ở đâu…
Có tiếng “xoạt xoạt”, hắn bắt đầu cởi áo.
16 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cổ tay ta dính đầy nước miếng, hắn thỏa mãn nhìn cậu.
“ Chỉ là sờ một chút, cậu đã phản ứng quá đáng rồi…Ngủ đi…”
“…”
“Ngủ mau!” Hắn ôm cậu, đem mặt cậu kề sát ngực hắn.
17 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Khải Ninh không chút sợ hãi cùng Trình Hi đối mặt,… mà cậu đứng giữa bọn họ, thực sự rất khó thở. Ánh mắt mọi người xung quanh càng khiến cậu có cảm giác như bị kim châm!
“Buông!” Cậu hoảng loạn rút tay ra, bọn họ đang làm cái gì vậy chứ!
Nhưng hai người kia căn bản không để ý đến.
18 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Ngày thứ hai, cậu chậm chạp lê thân thể còn hơi sốt đến lớp học. Cũng định nghỉ học, vì việc học bây giờ không còn là vấn đề quan trọng nhất đối với cậu.
19 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“Đang nghĩ gì vậy ! Khải Ninh …” Các nữ sinh quả thật là thất thường, toàn bộ đều chú ý đến Lưu Khải Ninh, hoàn toàn quên mất ngày hôm qua hắn vừa quát bọn họ.
20 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cẩn thận đặt sách vở xuống, tìm hết trong các ngăn kéo… Không tìm thấy! Cậu tiếp tục mở ngăn quần áo… Vẫn không có… Chỉ còn lại hành lý của hắn, cậu đi đến gần, đưa tay lục tìm, bên trong chỉ có một ít quần áo cùng vật dụng cá nhân… Không có thứ cậu muốn tìm…
“ Cậu đang làm cái gì vậy !” Thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến cậu sợ hãi ngồi bệt xuống đất, cửa mở, hắn đang đứng ở cửa nhìn cậu.