41 Editor : Diệp tử
-o-
Hắn kéo thân thể cậu đi, da thịt cảm thụ được hơi lạnh từ mặt đất truyền đến. Cậu giờ mới hiểu được, cơn thịnh nộ của hắn mãnh liệt đến mức nào.
42
Ngày ngày đằng đẵng cứ thế trôi qua, cậu không biết thời gian bây giờ như thế nào, cũng không biết bên ngoài ra sao, cậu nghĩ đến cha mẹ vẫn đang tìm cậu ở Anh… Tim cậu không còn đau nữa, giờ cậu mới biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.
43 Editor : Diệp tử
-o-
“Hi nhi. . Nói cha biết mọi chuyện!” Thanh âm trầm ổn toát lên sự uy nghiêm.
“… Không có chuyện gì để nói! Chuyện của con cha không cần bận tâm!” Trình Hi vẫn nhìn cậu, lạnh lùng trả lời.
44 Nằm viện nửa tháng, cậu thực sự không thể chịu thêm được nữa! Không khí ở bệnh viện lúc nào cũng toàn mùi thuốc khử trùng, lại thêm sự tĩnh mịch như chết chóc, ngoài ra cậu còn sợ người khác phát hiện ra bí mật của cậu, sợ họ thấy cơ thể dị dạng của cậu.
45 Cậu nhẹ nhàng lùi về phía sau…
“Đừng đi… Ở lại đây…”
Để làm gì… Cậu không muốn làm phiền hắn nha!
Tay Trình Hi vẫn giữ nguyên trước mặt hắn, hắn chỉ gọi cậu đừng đi, sau đó cũng không nói gì, cứ như thế im lặng quỳ giữa nghĩa trang tĩnh mịch… Chân cậu tê cứng, cũng không muốn đi, lặng lẽ nhìn bóng lưng Trình Hi đổ dài trên mặt đất.
46 Hôm nay là đêm thất tịch, cậu cũng chẳng quan tâm, nhưng vì Trình Hi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.
Đêm thất tịch cũng không có gì khác biệt, cậu cúi đầu đọc sách, tuy rằng không đến trường , nhưng cậu rất thích học, lại không thể theo lời Trình Hi mời người đến dạy, cậu không muốn dọa người nha !
Cậu cắn môi… Bài này… Giải không ra…
Trình Hi bỗng nhiên kề cằm lên vai cậu, sát bên tai thì thầm “Bài này giải theo công thức.
47 Ô…. . Bụng có chút đau
” Sao vậy?” Trình Hi nhìn cậu.
” Không có gì !” Cậu tiếp tục vội vàng ăn, cứ như vậy chẳng biết mùi vị gì!
” Được rồi! Hôm nay chị tôi tới đây “
” Chị ấy không phải trước đây đã tới rồi sao?” Cậu còn nhớ rõ họ đã gửi điện báo nói rõ thời gian, Trình Hi còn đối cậu làm bộ dáng nũng nịu.
48 Dọn dẹp lại biệt thự bị cháy đến mức tan hoang. . . . . .
Mọi ngõ nghách chỗ nào không tìm, gây áp lực cho cả Trình gia, truyền thông thì không đưa tin.
49 Đồ ăn từng món được đặt trên bàn, hương thơm tỏa ra bốn phía. . .
“Cám ơn cậu đã thu nhận và giúp đỡ tớ!” Cậu như cũ cảm kích nói. Nếu không gặp được Khải Ninh, cậu còn không biết nên đi nơi nào nữa.
50 Bên cạnh đột nhiên có người, như thế nào đều không thể quen, cậu đưa lưng về phía y, mặt hướng cửa sổ.
Lúc này cậu đã không thể khẩn trương hơn được nữa, y lại duỗi tay ra khoác lên trên lưng cậu, cậu cho là y đang ngủ nên vô thức hành động.
51 Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Diệp Tuyên quyết định đi về!
Khải Ninh từ lúc Diệp Tuyên về có chút cúi đầu đăm chiêu, cậu tốt nhất là không nên quấy rầy, lên lầu trở về phòng, nhưng lại không được tự nhiên.
52 “Khải Ninh. . . . . . Tớ đã biết rồi! Cậu buông tay tớ ra được không!” Cậu ôn nhu khuyên. “ Cậu cũng thích tớ sao?. . . . . . Không, cậu chấp nhận tớ sao?” Hắn càng cúi xuống, cơ hồ đem mặt áp sát mặt cậu, cậu sợ đến mức phải gật đầu.
53 “Nếu không thì ngài có thể chọn những gian phòng khác. . . . . . ” Lý do thật khéo léo.
Diệp Tuyên đối mấy thứ này vốn không có hứng thú, nhưng mà phải đổi phòng thì người nào trong lòng cũng không thoải mái! Đang suy nghĩ có hay không chấp nhận một chút, phía sau đã vang lên một câu giễu cợt.
54 Chớp mắt đã tới ngày 14 tháng 2, trên đường phố toàn những cặp đôi, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt.
Trong quán đã sớm chuẩn bị tốt , hôm nay thời gian mở cửa và đóng cửa đều thay đổi.
55 “Tớ không vội! Thụy, cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, tớ cùng Trình Hi không giống nhau! Tớ sẽ chăm sóc cậu! Nếu cậu nguyện ý , cậu cũng không cần lo lắng về Trình gia , lại có thể tiếp tục đi học!”
.
56 Nghe thấy tiếng cậu, bọn họ mới lấy lại được ý thức, lập tức trừng mắt nhìn nhau, sau đó từ từ đứng lên.
“Thụy, theo tôi trở về. ” Trình Hi nói.
“Khách của tôi không cần cậu quan tâm!” Diệp Tuyên phản bác ngay.
57 Kim châm không mang lại đau đớn cho cậu, mà chỉ có chút khó chịu.
Cậu ngẩng mặt, lẳng lặng quan sát Trình Hi, hắn nhàn nhã đọc sách, không một lần liếc mắt nhìn cậu.
58 Thân thể bị đánh không đau lắm, nhưng ngôn ngữ sắc bén, hiểm độc của Trình Ảnh lại khiến cậu tổn thương.
Cậu rốt cuộc cũng rõ, vì sao ngày cậu rời đi, Trình Hi không đi tìm cậu.
59 Đau nhức đến cực hạn , ý thức cũng trở nên mơ hồ. Khiến cậu nằm yên trên giường một ngày một đêm không cử động. Đắp một tấm chăn mỏng cũng đủ đau, vậy nên chỉ có thể dùng hệ thống sưởi để làm ấm cơ thể.
60 Sự việc trở nên như vậy , thật sự không thể đoán được … Đúng thế, chuyện ngoài ý muốn này đến quá đột ngột!
Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành.