61 ” A…… ha ha……” Cậu cười gượng vài tiếng.
“ Biểu tình của cậu thật khó coi ! ta tính như vậy không được sao?!” Trình Ảnh bất mãn nhìn cậu.
Biết nói sao đây, tính tình của Trình Ảnh thật sự là ….
62 Cả buổi chiều , lòng cậu không lúc nào yên , thậm chí thiếu chút nữa thối lộn tiền, miễn cưỡng mới chống đỡ được đến giờ tan ca.
Buổi tối trở về, Trình Ảnh đang ngồi thưởng thức cà phê.
63 Mình đang nghĩ gì thế này …
Từ lúc nào mà mình trở nên tàn nhẫn như thế , “Chỉ là một tai nạn” … đây lại là ý nghĩ của mình sao …
Tắt TV đ , cậu nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, trong ngực dần trở nên trống rỗng.
64 Có cái gì đó đang nhẹ nhàng sờ mặt cậu, giống như đang giục cậu mau tỉnh lại.
Lúc mọi thứ trở nên rõ ràng, một cái lúm đồng tiền thật to liền xuất hiện ngay trước mắt cậu, nháy mắt mất cái, hóa ra “thứ” đang làm tóc cậu rối tung lên là tiểu Tư!
Cậu vẫn còn nhớ nó, dù cho năm tháng làm nó thay đổi như thế nào.
65 Cậu bây giờ tâm trạng thật giống lúc trước chăm sóc đứa nhỏ, rất vui.
Cho tiểu Tư tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi liền kéo tới.
Lâu ngày không hoạt động thân thể quả nhiên muốn nhũn cả ra.
66 Trình Hi mở cửa, lúc nhìn thấy hai người kia quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, hắn đã tự nói với mình rằng nhất định sau này dù thế nào cũng không mơ tới chuyện này nữa!
“ Ta nhất định đang nằm mơ, đi ngủ sớm một chút vậy!” Không dám nhìn tới nữa, bởi vì mộng càng đẹp bao nhiêu khi tỉnh lại sẽ càng thêm thống khổ mà thôi.
67 Ở chung với Trình Hi mấy ngày, chung quy cũng không khác trước lắm, vì cậu rất ít khi chạm mặt hắn, mà hắn bình thường đều liên tục đi ra ngoài mấy ngày không về, cho dù có chạm mặt thì cũng nói với nhau vài câu đơn giản có lệ!
Tiểu Tư oán giận nói muốn Trình Hi bồi nó chơi, cậu chỉ biết cười khổ.
68 Trình Hi lãnh đạm như thế … thật quá xa lạ ! Cậu vốn đã quen hắn lúc nào cũng dây dưa, bây giờ lại như vậy thật khiến người ta sợ !
Chẳng lẽ cậu lại giống mấy đứa nhóc tiểu học thích bị ốm để có người ở bên sao?! Buồn cười a! Trong lòng tự an ủi mình, nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế, thấy hốc mắt đã hơi ươn ướt, cậu liền vùi ngay vào đống chăn nhắm mắt lại.
69 Đến tận tối ngày thứ ba cậu mới quyết định xong.
Cậu biết, lúc này nếu cậu bỏ đứa nhỏ đi thì tương lai một ngày nào đó cậu sẽ hối hận. Nên cho dù lòng vẫn còn hoang mang nhưng cậu quyết định sẽ giữ lại đứa con này.
70 “Đừng, buông ra a!” Trình Hi nhìn người bên dưới vì thiếu khí mà nhẹ rên rỉ.
Giúp cậu gạt đi mớ tóc trên trán, Trình Hi quyết định ngủ thêm một lát nữa!
Cho dù đang nằm trong ổ chăn ấm áp, nhưng thời tiết vẫn là đang vào đông, thân thể cũng tự giác hướng về nơi phát ra hơi ấm, cậu mơ hồ cảm thấy một làn hơi ấm bao quanh, thật thoải mái….
71 Đợi đến khi đang buồn chán xem TV, Trình Hi trở về!
Cậu nghĩ hắn là muốn giải thích chuyện kia, không ngờ hắn lại đưa cho cậu một cái túi, bên trong rất nhiều giấy tờ, Trình Hi nhìn rồi bảo cậu mở ra xem.
72 Hô hấp Trình Hi có vẻ rất đều, nhưng cậu biết thực ra hắn cũng chưa ngủ!
Đóng cửa tắt đèn, cậu cố gắng không quấy rầy hắn, cũng không có ý vạch trần hắn đang giả vờ ngủ, ai cũng có lúc muốn một mình yên tĩnh.
73 Nhắm mắt không được bao lâu, cậu lại mở mắt ra. Trình Hi liên tục cọ cọ phía sau lưng, hơn nữa tay cũng bắt đầu không an phận. Cậu vốn nghĩ làm như không biết, nhưng quấy rối rõ ràng thế này, nếu như ngủ được mới là chuyện lạ.
74 Nhìn Tiểu Tư, cậu lại lo lắng không biết nên giới thiệu đứa nhỏ kia với nó như thế nào. Suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ chờ Trình Hi về, chuyện này vẫn để cho Trình Hi giải quyết thì tốt hơn!
Cậu xoa xoa mái tóc mềm mềm của Tiểu Tư, đứa nhỏ này lớn lên rất nhiều.