21 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Hết lần này đến lần khác hắn cứ thế cắn vết thương đang chảy máu của cậu, da thịt đau đớn. Mỗi lần mở mắt, lại thấy tơ máu tràn từ vai xuống xương quai xanh.
22 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cậu cố gắng giãy dụa.
Cảm thấy có vật gì đặt giữa hai chân, cậu nuốt nước miếng, đau đớn như thủy triều truyền khắp cơ thể.
23 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Khi cậu tỉnh lại, hắn đã rời đi, trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu cũng không hiểu mình sẽ đối mặt với hắn như thế nào nữa.
24 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Hai vợ chồng già tốt bụng cho rằng cậu vì giận dỗi cha mẹ mà bỏ nhà đi, nói cậu đừng giận nữa, mau trở về nhà. Cậu lắc đầu nói cha mẹ mình đã ly hôn rồi, nên không có ai quan tâm đến cậu.
25 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
” Tiểu Thụy, con tự chăm sóc mình được không?” Một lát sau, giọng cha khàn khàn vang lên.
“Vâng”
“Con đừng lo, cha sẽ gửi thêm tiền….
26 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Diệp Trữ hoàn thành yêu cầu của cậu, nên cậu đồng ý cùng nó ra ngoài chơi.
Bọn họ đi ăn, sau đó nó nói muốn đi chơi game, cậu lại đã kéo nó đến nhà sách.
27 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Không thể… Không thể mở cửa!
Tuyệt đối không thể! Cậu phải tìm cách ra ngoài!
Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, tại sao thanh âm hắn như sát bên tai vâyh.
28 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“ Tiểu Thụy, tới rồi, con xuống xe đi. ”
Nghe cha nói, cậu giật mình, cúi đầu, xin lỗi, bà và Tiểu Trữ, con không thể trở lại… Cậu sợ hắn, cậu biết mình hèn nhát, nhưng, cậu thực sự không thể chịu được sự đối đãi không khác gì phế vật mà hắn dành cho cậu.
29 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. . Nhưng không phải như thế!
Tuy cha mẹ hết sức giấu diếm, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra… Cha lúc nào cũng hút thuốc , còn mẹ, nụ cười trên môi càng lúc càng miễn cưỡng.
30 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Tiếng cười lãnh khốc của hắn truyền đến qua điện thoại “ Bảo bối, em đừng kích động nữa! A… Cha mẹ em đang leo núi, em nói xem, bùn đất trơn như vậy, bọn họ có thể hay không trượt chân rơi xuống …”
“ Anh…” Hắn ám chỉ cái gì “ Anh muốn gì.
31 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“Anh muốn đưa tôi đi đâu ?” cậu ngồi vào xe, lập tức hỏi hắn.
Hắn nâng cằm cậu lên “ Bảo bối, đã lâu rồi em không đi học nha!”
“Tôi bị đuổi học rồi…” Cậu cắn môi, trả lời.
32 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
“A… a…” Cậu cắn môi rên rỉ, đau đớn từng đợt từng đợt xuyên vào não.
Huyệt khẩu bắt đầu rỉ nước, máu theo phân thân cực đại của hắn chầm chậm chảy xuống, khiến xâm nhập của hắn càng lúc càng dễ dàng.
33 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Khí lạnh của kim loại trơn trượt phía sau lưng, hô hấp của cậu như muốn ngừng lại, chỉ cần một chút cử động, lưỡi dao bén nhọn kia sẽ đâm vào da thịt cậu!
“Ô…” Mũi dao đâm vào da.
34 Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Cha thật sự bất ngờ trước thái độ vô liêm sỉ của Trình Hi, chỉ biết mở to mắt nhìn hắn. ! Mẹ im lặng, đi tới gần cậu, run rẩy nhìn, cậu biết mặt mũi cùng thân thể mình hiện giờ có rất nhiều máu và vết thương hết sức khó coi.
35 Editor : Diệp tử
-o-
“Anh vừa lòng rồi chứ…” Cậu ngẩng đầu nói.
“Nếu không phải em tự ý chạy trốn, thì chuyện này đã không xảy ra…” Hắn chế trụ cằm cậu, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
36 Editor : Diệp tử
-o-
Xe bắt đầu giảm dần tốc độ.
Qua tấm kính mờ đục, cậu nhìn thấy bóng dáng học sinh đang qua đường, cậu giãy dụa từ trên đùi hắn trượt xuống, nếu để người khác thấy, cậu thật không còn mặt mũi nào để đi học a.
37 Editor : Diệp tử
-o-
“Ngày mai tôi sẽ chuyển qua lớp em học” Trình Hi ngồi cạnh thì thầm.
“…” Ngay cả đi học cũng phải nhìn hắn nữa sao.
“Đi ăn thôi.
38 Editor : Diệp tử
-o-
Nguyên lai đi học cũng là một loại cực hình nha…
Cậu đem thân thể lui về phía trước, tay Trình Hi đang đặt trên lưng cậu không ngừng vuốt ve.
39 Editor : Diệp tử
-o-
Trình Hi liên tục hút thuốc, thỉnh thoảng khó chịu chửi mấy câu.
Nhìn bộ dạng của hắn, cậu im lặng cố gắng không làm phiền đến hắn.
40 Editor : Diệp tử
-o-
Khắp nơi đều là một màu trắng… Mình chết rồi sao?
“Tiểu Thụy, con tỉnh rồi…” Mẹ ngồi bên giường cậu “Con kích động như thế, nên cha mẹ mới do dự không dám nói cho con biết, nếu cha mẹ không vào, haizz….