1 Lúc phi hành ở trên mây Vương Hổ đã suy nghĩ tốt lắm, phải nhớ thật kỹ đáp án đầu tiên của mình về “Vấn thế gian tình vi hà vật” là: “Tình là một cái gì đó tối hại người, vô luận là ai, chỉ cần vướng phải tình ái, thì sẽ ngu xuẩn suốt đời.
2 “Cút ngay. ” Vương Hổ rống lên giận dữ.
Mẹ nó, đêm động phòng, trong điển tịch đều nói đây là đêm chỉ dành để làm loại chuyện kia, nhưng mà không được, hắn còn phải phi tiên! Nếu để cho người khác biết ngày đầu tiên hạ phàm hắn đã bị người ta phá thân, còn không bằng hắn đâm đầu vào một tảng đá lớn ở Vụ Ẩn Sơn tự sát cho rồi.
3 “Mộ Phi Phàm, chúng ta đang đi đâu?” Vương Hổ bị Mộ Phi Phàm kéo đi, sự nhạy cảm của yêu tinh khiến hắn phát giác tình hình lúc này có gì đó không bình thường.
4 Tiến vào bên trong phòng, thì thấy phòng này được bày biện theo phong cách cổ xưa đơn giản, một mỹ nhân dịu dàng đang nghiêng người tựa vào giường gỗ, mỉm cười nhìn hắn, chỉ vào một chiếc ghế để bên giường, đôi môi đỏ thắm khẽ mở “Lục phu nhân, mời ngồi, ta ở đây đã lâu rồi nhưng chưa từng có người ghé thăm, nên thật sơ sài, không có gì để chiêu đãi, lục phu nhân xin đừng trách.
5 Tuy Mộ phủ là thủ phủ6 của thành Bình Dương, nhưng Mộ Phi Phàm không phải là loại người thích phô trương lãng phí, ngày thường trên bàn cơm cũng chỉ có đến mười món ăn, chẳng lúc trưa nhìn thấy một bàn đồ ăn trong nháy mắt bị Vương Hổ ăn sạch trơn, làm cho y ngây người ra, trong lòng cũng âm thầm thở dài, xem ra về sau cần đưa thêm người tới phòng bếp, còn phải nuôi mấy con heo, người tiểu lão hổ tuy rằng không lớn, nhưng khi bắt đầu ăn thật đúng là làm người ta mở mang kiến thức thế nào là ‘lang thôn hổ yết’.
6 Đã lâu không có ngủ ngon như vậy.
Mộ Phi Phàm mở to mắt, duỗi mạnh thắt lưng, thấy Vương Hổ nằm bên cạnh còn đang say ngủ, miệng thì mỉm cười ngọt ngào, một dòng nước từ khóe miệng chảy xuống, hình như là trong giấc mơ lại mơ thấy được ăn cái gì đó rất ngon.
7 Vào lúc đầu bếp Trịnh cùng Tiêu chưởng quầy lần nữa xuất hiện ở hậu viên, bọn họ bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Vương Hổ đang cầm một cái chân dê siêu lớn để trên miệng hết gặm lại cắn, xương cốt đáng thương đã không còn miếng thịt nào, chỉ còn lại mấy sợi gân, hiện tại Vương Hổ chính là đang cùng mấy sợi gân ấy hăng hái chiến đấu.
8 Ngày cứ như nước chảy chậm rãi trôi qua.
A, có lẽ dùng nước chảy để hình dung cũng không chuẩn xác lắm, hẳn là nên dùng như đại dương để hình dung cuộc sống sau hôn nhân của Mộ Phi Phàm cùng Vương Hổ — cuộc sống của bọn họ tuy rằng ngoài mặt thì yên bình êm ả, nhưng ở bên trong luôn luôn có gì đó mãnh liệt bành trướng.
9 “Ai, là ai dám ở trong viện đào một cái hố lớn như vậy hả?” Vương Hổ ngoài mạnh trong yếu giả vờ hét lên, ý đồ dời đi lực chú ý của Mộ Phi Phàm.
Bất quá chiêu này hiển nhiên là thất bại, bởi vì Mộ Phi Phàm khí định thần nhàn thản nhiên đáp “Là ta.
10 Vốn tưởng rằng từ nay về sau chính là những ngày tháng hạnh phúc, ai ngờ không biết từ khi nào thì bắt đầu, Vương Hổ bỗng nhiên không có tinh thần. Lúc đầu Mộ Phi Phàm còn không cảm thấy gì, đến sau lại phát giác có gì đó không hợp lý, thời gian Vương Hổ ngủ mỗi ngày một gia tăng, hơn nữa trước kia mỗi bữa đều ăn đến mười cân thịt, gần nhất cũng giảm mạnh chỉ còn năm cân.
11 Mùa thu trôi qua, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, tuyên bố chính thức bước vào mùa đông.
Việc làm ăn của Phùng Dạ Bạch rất lớn rất nhiều, nhưng bất kể hắn bận rộn thế nào, mỗi ngày vẫn nhất định về nhà sớm dùng cơm với lão bà.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12