1 “Uy, ông xã nha, thực xin lỗi, công ty của em bận quá, cho nên tuần sau em sẽ không về được đâu” Nghe những lời đối phương nói trong điện thoại, Trầm Di bất đắc dĩ thở dài, bà xã của hắn công việc bề bộn, luôn luôn bề bộn, bề bộn tới mức thời gian dành cho hắn cũng không có, nhưng mà quá đáng hơn là:
“Ông xã, anh cũng đừng có trăng hoa nha, bằng không thì coi chừng em cắt béng cái tiểu kê kê dễ thương của anh đó”.
2 Tất cả các nhân viên trong công ty đều còn trẻ, nếu không phải trước kia bà xã hắn cũng làm ở đây thì hiện tại có lẽ ông chủ đã cho hắn nghỉ việc. Lại là bởi bà xã, dường như nếu không có bà xã thì hắn chỉ là một thứ phế vật.
3 Sở Trung Thiên ngây ngốc nhìn mình trong gương, chợt nghe thấy tiếng tay cầm cửa chuyển động.
Không hề nghĩ ngợi, liền chạy ngay vào buồng WC phía trong cùng.
4 Cảm giác Trầm Di dựa trên người hắn thật sự là quá phiền toái, hắn đành phải bế lên. Đi vào phòng ngủ.
Đem Trầm Di đặt lên trên giường, nam nhân thở dài một hơi.
5 Trầm Di mở mắt ra, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ trên tủ phía đầu giường. Trời ơi!! Đã mười giờ, muộn làm mất rồi!!!
Lập tức đứng lên, nhanh hết sức mặc quần áo vào, sau đó cầm cặp công văn hướng ra phía ngoài mà chạy.
6 Mơ mơ màng màng, bất tri bất giác cái ngày cuối tuần cũng đã trôi qua phân nửa, chính mình ăn cơm cũng là gọi tiệm mang đến.
Trầm Di có cảm giác mình từ trên xuống dưới giống như một tên ngốc vậy.
7 Tuyệt đối không nghĩ đến chuyện về nhà, cho nên Trầm Di đi bộ trên đường cái mà chẳng có mục đích gì
Hiện tại mới 8 giờ hơn, hắn cũng không muốn ngồi trong cái thang máy ma quỷ kia nữa, cho nên Trầm Di nghĩ chờ sau khi Thiên Hạo tan tầm là khoảng 10 giờ sẽ trở về nhà.
8 “Đinh linh đinh linh –” Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Trầm Di đành phải xuống giường, đi ra mở cửa.
Cửa mở.
“Diệp Tình? Làm sao ngươi biết nơi này?” Quan trọng hơn là, tại sao hắn lại đến đây, hơn nữa lại mang theo một mớ hành lý to đùng.
9 Trầm Di sau khi trả tiền liền đi tới công ty, nghĩ đến Diệp Tình mà cũng có biểu tình đáng yêu như vậy, Trầm Di không thể không nở nụ cười, tên kia là lần đầu tiên lúng túng như vậy a.
10 Những lúc ở một mình, người ta luôn có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, dường như là không có giới hạn. Bất quá, dù cảm giác dài đằng đẵng nhưng thời gian cũng vẫn cứ thế trôi qua.
11 Đập ngay vào mắt, là từng thảm màu xanh biếc. Caddy1 lái một chiếc xe golf đưa Sở Trung Thiên và Trầm Di vào trong sân.
Ngọn gió tươi mát giống như có thể thanh tẩy toàn thân, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng và khoan khoái.
12 Hai người ăn cơm xong, liền về khách sạn. Ý nghĩ đầu tiên của cả hai là tắm rửa.
Sở Trung Thiên nghĩ nghĩ, chỉ cần thay quần áo ra để giặt, điều đó không vấn đề gì, cho nên hắn đồng ý.
13 Ngọn đèn mập mờ, góc tối mờ ám, muốn hình dung về quán bar này thì chỉ có 4 chữ: không thể nhìn rõ.
Chỉ có cái sân khấu lớn ở ngay phía trước mới có một chút ánh sáng.
14 Cuộc sống là cái gì? Mỗi ngày lặp đi lặp lại một loại động tác?
Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên đang mặc quần áo ở trước mặt, không biết vì sao lại có cảm giác như đã từng nhìn hắn mặc quần áo như vậy từ rất lâu rồi.
15 Chính là Trầm Di thì vẫn đang uống rượu, không hề cảm giác được một chút nào về mối nguy hiểm.
Cho đến khi bị người ta kéo lại, hàm dưới bị nâng lên hắn mới giật mình, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.
16 Sở Trung Thiên mở cửa phòng, dìu Trầm Di vào.
“Ngô…” Dạ dày không ngừng truyền đến cảm giác buồn nôn, Trầm Di chạy vào phòng tắm. Mở nắp bồn cầu và nôn ra.
17 “Không…” Trầm Di không khỏi cong người lên.
“Chết tiệt…” Sở Trung Thiên vươn tay đặt lên trán Trầm Di. “Thả lỏng, thả lỏng. ” Nếu cứ khẩn trương như vậy, căn bản không thể vào được.
18 Ánh mặt trời sáng sớm nhẹ nhàng trải đầy phòng ngủ.
Khi kim đồng hồ chỉ về vị trí 7h sáng, Trầm Di theo thói quen mở mắt ra. Không ngờ lại thấy được phía trước giường hắn còn một cái giường.
19 Cho tới khi bị Sở Trung Thiên ôm đến giường, Trầm Di mới tiếp nhận được sự thật vừa rồi.
“Còn đau không?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Trung Thiên lộ ra vẻ ôn nhu.
20 Ý nghĩ giống như không hề bị bản thân khống chế, không có việc gì tự nhiên sẽ nhớ đến hết thảy liên quan tới Sở Trung Thiên.
Không biết thế nào, đột nhiên lại nghĩ đến bộ dáng Sở Trung Thiên lúc xâm phạm hắn, lông tơ toàn thân Trầm Di liền dựng hết lên.