1 Phong tử* ở tại thôn Hương Xuân, trong thôn Hương Xuân có một kẻ điên. Phong tử không có cha cũng không có mẹ, phong tử không có nhà cũng không có tiền, cũng không có ai gần kề nhớ tên phong tử.
2 Trong thôn Hương Xuân có một loại cây hương xuân, cây hương xuân chỉ mới lên mầm, liền bị hái mầm xuống mà đem ra phố bán. Phong tử giống như cây hương xuân, phong tử và cây hương xuân chỉ có một, kẻ điên cùng cây hương xuân làm gì cũng không lớn nổi.
3 Phong tử dậy sớm, trời vừa tờ mờ sang đã vui vẻ chạy ra bờ song nhỏ, múc một gáo nước đầy. Phong tử bưng lấy gáo nước, lại vui vẻ chạy về phía nhà tranh, đem nửa gáo nước tưới lên mầm cây hương xuân.
4 Phong tử giúp vợ Vương gia chà hai cái bô của em bé, khiến cho trên người dính mùi kỳ quái. Phong tử giúp Trương đại lão gia hái cây xuân hương trong rừng, bị Trương gia lão đại chê trên người thối, không sạch sẽ.
5 Cây hương xuân của phong tử là vật hiếm. Trên đời này đâu còn có mầm cây hương xuân chưa trưởng thành chứ. Vợ Vương gia nói với kẻ điên: ngươi đem mầm hương xuân chưa trưởng thành ra bán, đổi chút tiền cưới một người vợ đi.
6 Gió thổi lớn a, mầm cây hương xuân nho nhỏ bị gió thổi đung đưa Phong tử nhanh chóng xoay quanh, cởi áo bộ aó choàng rách rưới che trên mặt của mầm hương xuân, để vài tảng đá ở bốn phía.
7 Nhà tranh của phong tử bị gió lớn thổi ngã, phong tử hớt hải chạy đi lấy rất nhiều rơm rạ, từng cái từng cái buộc thành một đống cỏ khô. Vợ Vương Gia đến thăm: phong tử thật đáng thương, ngươi không có cách nào khác giúp ta chà bồn cầu cho em bé a.
8 Phong tử dựng nhà tranh xong. Nhà tranh mới so với nhà tranh cũ hơi nhỏ đi một chút. Phong tử dùng một số lớn rơm rạ dựng một cái lều nhỏ cho mầm hương xuân, lều có bốn cọc gỗ kiên cố.
9 Phong tử mơ hồ một hồi, đứng lên lảo đảo đến bờ sông nhỏ, uống rất nhiều nước. Khi trong bụng trống trơn có gì đó rồi, mới có khí lực đi kiếm thức ăn.
10 Hai đứa con của vợ Vương gia lớn một chút, không cần người chà bồn cầu nữa. Cây hương xuân của Trương đại lão gia vào xuân già đi, không hề sinh chồi.
11 Phong tử phát hiện lá mầm hương xuân của hắn biến thành màu đen, kẻ điên sợ hãi. Phong tử ngồi xổm bên cạnh mầm hương xuân, lo lắng dùng ngón tay nhẹ vuốt hai viền lá đen.
12 Con của Lý Hán từ trong thành về. Nhi tử Lý gia nói: trong thành rất hảo ngoạn, so với thôn Hương Xuân náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhi tử Lý gia ở trong thành sống khá tốt, mở một quán rượu nhỏ, sinh ý rất hưng thịnh.
13 Nhi tử Lý gia rời nhà lâu, đã sớm quên trong thôn có một kẻ điên, càng không biết Xuân nhi là ai. Nhi tử Lý gia thấy thiếu niên yếu ớt này thật sự rất vội, để hắn lên xe ngựa.
14 Trong thị trấn có một lang trung rất nổi danh, có thể trị khỏi rất nhiều bệnh. Nhi tử Lý gia nói cho kẻ điên những lời này, liền mang theo nhi tử Tam gia đi cửa hàng mua rượu.
15 Phong tử tìm được nhà thầy lang, thầy lang vừa mới khám bệnh tại nhà về. Phong tử sốt ruột nói với thầy lang: Lang trung, Xuân nhi của ta sinh bệnh rồi, lang trung, ngươi chữa bệnh cho Xuân nhi a.
16 Phong tử chạy đến tửu quán Lý gia, đem nhi tử Trương gia, nhi tử Lưu gia cùng nhi tử Từ gia đẩy ra ngoài. Phong tử nói cho bọn hắn biết, thầy lang trong nhà chờ nhìn bệnh.
17 Phong tử đi vào nhà tranh, lúc chỉ thầy lang mầm cây hương xuân, thầy lang tức giận râu ria đều dựng đứng lên. Nhi tử Tam gia nghiêm mặt đỏ lên, hướng thầy lang nổi danh xin lỗi.
18 Nhi tử Tam gia đều tự ra bạc, đem tiền chẩn phí đưa cho lang trung, lại thỉnh lang trung ăn một bữa cơm. Nhi tử Tam gia đem tất cả thức ăn và rượu từ trong nhà ra, mong lang trung đại nhân đại lượng, chớ vì tiếp mầm cây hương xuân mà tức giận.
19 Phong tử ngồi xổm bên cạnh mầm hương xuân, khổ sở lầm bầm lầu bầu. Vành mắt phong tử hồng hồng nói: Xuân nhi Xuân nhi, thầy lang không chịu cho trị bệnh cho ngươi.
20 Nhi tử Trương gia đem kẻ điên đặt trên mặt đất, xé kiện xiêm y duy nhất của kẻ điên. Nhi tử Lưu gia tách hai chân gầy teo của kẻ đen ra, đem gì đó chống đỡ tại cổ kẻ điên.