1 Kể từ khi mạt thế giáng xuống một tháng, thành phố H hết sức hỗn loạn.
Di dân nhiều vô số kể, à không phải, nói đúng hơn là người chạy nạn nhiều đếm không xuể.
2 "Mày nói cái gì?" Tên đầu trâu mặt ngựa tức giận quát lớn.
Lăng Hi nhất thời lùi lại vài bước, chun mũi. Có lầm không vậy, so với zombie càng thối hơn.
3 "Mọi người nên tận lực bình tĩnh a. " Lăng Hi nhếch môi cười đi tới cạnh cầu thang.
Trong đầu mọi người hiện lên tia nghi hoặc, tại sao lại nói như vậy?
*Tách* Cả phòng tiếp khách nơi họ đứng rực sáng.
4 Y Mẫn lúc này mặc quần jean bó cùng áo phông ngoài đang híp mắt đánh giá chiếc xe trước mặt, đi một vòng ngắm mới cất lời:"Cậu là Lăng Hi? Sao tôi chưa từng nghe ở giới đua xe?" Xe cấp cao đã qua đặc chế, nhìn con người của cậu cô liền biết đây không phải xe trộm.
5 Hai bên hợp tác lên đường, thời gian cắn nuốt thả ra bầu trời đêm yên tĩnh. Đoàn người tìm nơi bằng phẵng để dừng chân nghỉ ngơi. Trong khi nhóm người Lăng Khuyết đang ăn tối, hai người Lăng Hi và Y Mẫn ngồi trên thảm cỏ cách đó không xa trò chuyện.
6 "Này, cút đi. " Lăng Hi phiền não phẩy tay xua đuổi, mặt khác tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ.
Khóe miệng Y Mẫn giật nhẹ. Tính khí lúc sáng dậy thật tệ nha.
7 Thấy hai người dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình, Lăng Hi bỗng có chút mạc danh kì diệu. Cậu rõ ràng không có đắc tội ai nha.
Biết bản tính Lăng Hi vốn là thế, cho nên Y Mẫn cũng không chấp nhặt, càng để ý thì chỉ có bản thân mình tức chết thôi.
8 "Cô cũng vất vả rồi. Uống đi. " Lăng Hi lấy hộp sữa đưa cho Y Mẫn.
Y Mẫn mở to mắt rực sáng, cảm kích nhận chưa kịp cảm ơn đã bị lời nói phía sau của cậu làm nghẹn một hồi.
9 Bình minh vừa lên, Tiệp Hạo đã dậy từ rất sớm nếu không muốn nói hắn mất ngủ đến tận hai tiếng trước mới ngủ.
Hắn nghĩ có nằm mơ bản thân cũng sẽ không đi nợ ân tình của một cô gái như Lăng Hi.
10 Y Mẫn khoái trá giẫm phanh đâm chết thêm một con zombie. Thấy đường trống rỗng, cô quay người lại mỉm cười:"Hi, cậu khai thật đi. Đã xảy ra chuyện gì hả?"
"Chẳng qua xử lí một con zombie cấp 3 thôi.
11 Lăng Hi nhìn người đàn ông mới bước ra có chút không hiểu. Cậu và người này, có quen biết sao?
Thấy ánh mắt trong suốt thấu triệt của Lăng Hi, người đàn ông ngẩn ra chốc lát lại bật cười hả hê:"Lăng Hi, không ngờ cậu lại có thể quên đi chuyện như vậy.
12 Tiệp Hạo nhếch môi nhẹ cười:"Xem ra, cậu nên có một bài học. " Nghiêng đầu nói với Khắc Hoàng một câu:"Cậu, trông coi đội ngũ. " Sau đó thuận tay xách áo Lăng Hi lôi đi.
13 Từ lúc lão đại kéo tên Lăng Hi bán nam bán nữ đi giáo huấn tới nay, lão đại như bị toạc mao suốt ngày không cho ai sắc mặt tối làm gương mặt trẻ con đáng yêu kia thành một mảnh tối tăm không cách nào cứu chữa được.
14 Từ lúc lên Y Mẫn đã rất nghiêm túc lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước không hề nhích mắt nhìn xem trận cảnh cấm trẻ em dưới 18 đằng sau xe.
Kỳ thật cô đang rất nghiêm túc ngẫm nghĩ từ lúc nào cô trở nên nhân hóa làm osin cho người khác rồi, cô không có nhìn lén đâu, cô thề á.
15 Mọi người kinh dị nhìn người vui vẻ cười trước mặt, đồng thời chân không dấu vết lùi về sau vừa vặn chừa lại khoảng trống quanh chỗ hai người Lăng Hi Tiệp Hạo.
16 Sự xuất hiện của Lạc Quân và ba người lạ mặt với hai chữ giải thích của Lăng Hi thành công khiến họ câm miệng chấp nhận sự tồn tại đột ngột của bốn người mới gia nhập:"Nhặt được.
17 Hành trình về nhà ở thủ đô không khó khăn như mấy tiểu thuyết mạt thế khác, quãng đời này phi thường nhanh trong sự khoan khai của mọi người (và sự lười biếng của tác giả).
18 Dựa vào người Tiệp Hạo, Lăng Duệ suy nghĩ đến quên trời quên đất, thân thể cũng chậm rãi biến đổi trở nên khô nóng.
"Uy. . . A Duệ. . " Tiệp Hạo bất mãn hô tên người trong lòng.
19 Vạn lời muốn nói, trăm lời muốn kể đều bị nghẹn trên bàn cơm với lời tuyên án của mẹ vợ.
"Trên bàn cơm không thể nói chuyện. "
Tiệp Hạo ủy khuất muốn chết, nhưng so với Khắc Hoàng vẫn còn tốt chán.